TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 240: Đại chiến Tương Dương 18

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Kim Luân Pháp Vương là NPC cấp cao, lập tức hiểu được tình huống: địch có gián điệp. Vì thế Pháp Vương cũng không vội vàng theo sau Pháo Thiên Minh. Hắn ra hiệu cho các binh mã ở đây tản ra. Trong miệng đe dọa: "Ngươi dám chạy về, ta sẽ đi cửa tây, cửa bắc."

Vô Song Ngư, Hát Đắc Túy, Xa và Ái Niếp Niếp đã ở hiện trường. Mấy người dựa vào thành nhìn xuống quan sát mọi người bận rộn bên dưới. Vô Song Ngư thở dài, gửi tin hỏi: "Thật sự phải chém sao?"

"Quả thật phải chém."

Vô Song Ngư vừa nhận được tin bèn nói: "Đường Đường, chuẩn bị đi!"

Đường Đường không hề do dự, nhảy lên thành một tay đẩy Vô Song Ngư ra, đưa mệnh lệnh: "Hướng mười hai giờ, hai phần ba sức mạnh chuẩn bị...bắn!"

Bốn người Vô Song Ngư nhìn đá bay về phía Pháo Thiên Minh, lại thấy y dừng bước, xoay người tránh né khỏi hoa mai, đồng thời nhận được tin của y: "Còn chưa chém đứt à? Nếu không phải ông đây còn lưu lại chút thủ đoạn khinh công, khéo đã thành bùn nhão từ lâu rồi!"

Đường Đường khóc lóc: "Hắn lúc nhanh, lúc chậm, ta làm sao đo đạc cho chuẩn!"

Mọi người nhìn nhau, Vô Song Ngư nghĩ kế cho Đường Đường: "Ngươi thử thêm lần nữa, lần này nhắm thẳng vào người Pháo Thiên Minh."

"Hướng chín giờ , ba phần năm sức mạnh chuẩn bị...bắn!" Vừa dứt lời, năm viên đá xếp thành hoa mai lao thẳng đến Pháo Thiên Minh, ai nấy ngược mắt nhìn ra. Ngoại trừ Đường Đường, còn lại đều ôm bụng cười ngặt nghẽo. Đường Đường nhảy dựng lên khóc lóc: "Sao hắn bây giờ không thay đổi tốc độ nữa?"

Xa khóc cười trả lời: "Ta bảo hắn đừng chạy loạn, giữ tốc độ chuyển động thẳng tắp."

Lần này Đường Đường hoàn toàn nghe theo ý kiến của Vô Song Ngư, còn Pháo Thiên Minh thì hoàn toàn nghe theo ý kiến của Xa. Hôm nay chắc chắn sẽ là ngày tai họa của Pháo Thiên Minh. Khi tảng đá rơi xuống, Pháo Thiên Minh vội dừng bước, co người thành một cây trúc cao, mong trốn tránh qua kẽ hở hoa mai. Đường Đường thiết kế hoa mai che khuất tầm nhìn, nhưng cũng không ngăn nổi thân hình mảnh mai của Pháo Thiên Minh. Y vẫn đứng vững giữa hai hòn đá.

Nhưng rõ ràng Pháo Thiên Minh đánh giá thấp hậu quả của việc tảng đá rơi xuống đất. Y nhún chân bước đi, lập tức ngã sấp xuống. Vội kiểm tra hệ thống, bị thương nặng, chân trái tàn phế. Mắt thấy Kim Luân Pháp Vương áp sát, Pháo Thiên Minh bận bịu gửi tin nhắn: "Đừng chém! Để lại cho ta chém về cấp 10."

Chân trái của Pháo Thiên Minh đã tàn phế, ngã sấp xuống đất. Kim Luân Pháp Vương đứng cạnh cười hô hào, Pháo Thiên Minh không còn khinh công, cảm thấy mình như con cừu bị lột lông, sắp nhắm mắt đợi chết thì thấy Kim Luân Pháp Vương điểm huyệt đạo của mình, cười nói: "Công phu không uổng phụ người có tâm, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi."

Pháo Thiên Minh nghe tiếng cười đồi bại kia, hoảng sợ nói: "Nô gia chưa tròn mười tám..."

"Nghĩ cái gì đấy? Không phải ta đây tìm được vật thay thế tốt nhất rồi sao?"

"Vật gì thay thế?" Pháo Thiên Minh không hiểu gì cả.

Kim Luân Pháp Vương vừa kéo y đi vừa giải thích: "Trong nguyên tác có chuyện này, ta bắt con gái nhỏ của Quách Tĩnh, ép Quách Tĩnh đầu hàng."

"Xin thứ lỗi, ta không phải con trai Quách Tĩnh."

"Ta biết, song nếu không bắt con gái hắn để uy hiếp, quân Mông Cổ sẽ không thể dốc toàn lực công thành. Thật ra ta cũng không ngờ câu được ngươi, ban đầu ta định nhắm vào một tiểu cô nương tên Kiếm Cầm, nhưng sau thấy ngươi có giá trị hơn nhiều."

"Vậy thì bắt con gái hắn đi, có can hệ gì đến ta!?" Pháo Thiên Minh cáu bẳn đáp. NPC hèn hạ vô sỉ, còn biết điểm huyệt mà người chơi vĩnh viễn không học được. Ai mà biết người ta không vui có bắt ngươi mười ngày nửa tháng hay không, có hô oan uổng cũng chỉ có người ngoài hành tinh nghe được.

Kim Luân đáp: "Vấn đề là cô con gái tên Quách Tương, chắc ngươi cũng biết. Sau này cô ấy là tông sư khai phái Nga Mi, nha đầu này ghi thù rất nặng, hồi nhỏ bị ta hại, khó nói lên làm chưởng môn có chơi bẫy lại không. Hơn nữa sẽ chuốc thêm nhiều thù oán, thật sự không đáng. Còn ngươi thì khác, bằng hữu ngươi tuy lợi hại nhưng vẫn chưa đáng lo.”

Kim Luân Pháp Vương còn hết sức đắc ý vì cao chiêu lừa gat hệ thống mà mình nghĩ ra, tiếp tục giải thích: “Ngươi là bằng hữu của Hoàng Dung, giúp cô ấy có được tình duyên, đó là điều kiện thứ nhất. Thứ hai là ngươi phải biết đến Tiểu Long Nữ và Dương Quá. Tình cờ là ngươi cũng biết."

Pháo Thiên Minh hỏi ngay: "Tại sao phải biết hai người sau?"

Kim Luân trả lời: "Bởi vì chỉ có họ mới có thể cứu ngươi thoát khỏi tay ta."

Pháo Thiên Minh lắc đầu: "Thôi ngươi giết đi, ta tin chắc Dương Quá sẽ không cứu ta đâu."

Kim Luân nói: "Không được, dù có cứu hay không ta vẫn phải thiêu sống ngươi để uy hiếp kẻ địch.”

۩ ۩ ۞ ۩ ۩