Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Sáu người có không gian tương đối thoải mái để quan sát. Không lâu sau, Kiếm Cầm cũng nhận được tin tức và lại gần. Phích Lịch đã tử trận, Tiểu Nhị tham gia đội xung kích đã lên đường. Các bằng hữu có thể tụ tập hầu hết đều đã đến, không lâu sau Xa, Vô Song Ngư và Ái Niếp Niếp rời đi, tránh sang nơi an toàn.
"Các ngươi nghĩ bao giờ chúng tiến công?" Vụ Lý Hoa hỏi.
"Sắp rồi!" Đường Đường cũng lại gần nhóm họ, thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người bèn giải thích: "Bây giờ cố vấn đã vô dụng rồi! Ài! Ta chỉ lo người chen chúc thế này, đối phương bắn lung tung thôi cũng sẽ diệt sạch một khu vực."
"Vậy nên cô mới đến đây à?" Trong phạm vi 10 mét quanh nhóm Pháo Thiên Minh chỉ có vài người bọn họ. "Có thể thủ được không?"
"Thủ không nổi! Bây giờ chúng ta chỉ có thể kéo dài thời gian. Cầm cự thêm một ngày là bớt đi một ngày cho bọn chúng càn quét các bang phái. Ban đầu so sánh nhân lực còn tương đối dễ dàng, tiếc là một vạn cái thang mây hoàn toàn thay đổi cục diện. Người chơi không đồng lòng, không mua vũ khí hạng nặng, chỉ có Huyết Ảnh lắm tài nhiều của mua được 10 cỗ nỏ cỡ lớn, còn có Thải Vân Phi trang bị 5 máy bắn đá. Những thứ này có ích gì chứ?"
"Người chơi nếu mà lòng thì đã không phải là người chơi. Ngay cả trong quân đội cũng có không ít người đào ngũ cơ mà. Ta không nói binh sĩ nhé." Pháo Thiên Minh nhẹ nhàng nói.
"Ta biết ngươi có thành kiến với ta, nhưng đừng phán xét một cách máy móc. Chúng ta nói chuyện chính, ngươi có biết Mặc Tử không? Mặc gia ghi chép rất nhiều sách quân sự về phòng thủ, chỉ tiếc vật liệu hạn chế nên ta không thể tiếp cận. Nhưng ta phát hiện ra một cách có thể phá hủy một phần thang mây, ta hy vọng các ngươi có thể giúp ta một việc."
"Đào hầm ngầm à?" Vụ Lý Hoa kinh ngạc hỏi.
"Gọi là Huyệt công. Ta tìm được một người học được kỹ năng đào hầm của Hoa Hách Cấn, hắn ta đã đào được 400m hầm với 4 nhánh, bao phủ 3 cửa nam, tây, bắc. Ta đã chuẩn bị cho mỗi người trong 4 người các ngươi 10 bộ 999 bình chất cháy. Khi quân địch đẩy thang mây ra, các ngươi nhảy ra đốt xe. thang mây cồng kềnh nhưng lính canh và quân địch phía sau chắc chắn không ít, có điều chúng sẽ không bắn tên vào các ngươi. Với bản lĩnh của bốn người các ngươi, chắc có thể cầm cự được hơn một giờ, vừa cầm cự vừa đốt thang mây..."
"Khoan đã!" Pháo Thiên Minh ngăn Đường Đường nói tiếp: "Ngươi bảo bốn người chúng ta đi chết à? Phải mất cấp đấy! Bốn người chúng ta cùng tìm một chỗ địa lợi, theo ta thấy sống sót cũng không phải chuyện không thể. Hơn nữa ngươi bảo chúng ta đi chết cũng phải có lý do chứ. Đừng nói gì về anh hùng... ít ra ta cũng không thèm."
Kiếm Cầm suy nghĩ rồi nói: "Ta làm!"
Vụ Lý Hoa, Chân Hán Tử cũng gật đầu đồng ý, vẻ mặt oai hùng.
Pháo Thiên Minh thở dài: "Có vẻ tư tưởng của ta không bắt kịp thời đại rồi. Thôi được, ta đi!"
Đường Đường định nhắn tin giải thích cho Pháo Thiên Minh, nhưng không ngờ Pháo Thiên Minh đã cho tên cô vào danh sách đen.
Pháo Thiên Minh thực sự tức giận, khiến Đường Đường như hoá thành người khác, y hiểu đây có thể là trách nhiệm do quân ngũ rèn luyện, nhưng ngoại trừ Chân Hán Tử, ba người kia đều là bằng hữu tương đối thân thiết của cô.
"Sao ngươi lại làm vậy?" Đường Đường hỏi thẳng.
"Ta làm sao à? Ta chỉ hỏi ngươi vài điều. Từ trước ngươi đã bắt tay vào đào hầm. Nhưng tại sao khi Vô Song Ngư, Phượng Hoàng và Ái Niếp Niếp còn ở đây ngươi không lên tiếng? Tại sao lại nói với chúng ta giờ không cần ngươi làm tham mưu nữa? Tại sao ngươi chuẩn bị vật tư nhanh thế? Tại sao vừa vặn bốn nhóm? Tại sao nhất định phải là chúng ta?"
"Bởi vì...bởi vì ta xem đây như một trận chiến thực sự. Ngươi cũng biết, chiến tranh cổ đại và hiện đại khác nhau ở vũ khí, nhưng điều binh khiển tướng, do thám, chiến thuật, hy sinh tối thiểu để đạt chiến thắng tối đa... đều không thay đổi. Khống chế nhân lực không chỉ cần tin tưởng mà còn phải có thủ đoạn, và thủ đoạn luôn đơn giản hơn tin tưởng. Ta...ta... hu hu..." Đường Đường ngồi bệt xuống khóc nức nở.
Lựa chọn 1: Tới an ủi cô ấy, sau đó tình cảm sâu sắc, ôm ấp, rồi sang nhà tù tình ái.
Lựa chọn 2: Tiếp tục cứng rắn chống đối, dùng tình bằng hữu đánh gục cô ấy, rồi bắt cô tự nguyện từ bỏ kế hoạch.
Lựa chọn 3: Vẫn lạnh nhạt, để người khác an ủi, còn bản thân thì lặng im tỏ ý không có quan điểm.
Nếu Pháo Thiên Minh không sợ Đường Đường, y sẽ chọn một.
Nếu Pháo Thiên Minh là một súc sinh, y sẽ chọn hai.
Nếu lúc này y không quá tức giận, y sẽ chọn ba.
Kết quả: hắn chọn bốn: "Ta đi dạo, đến giờ gọi ta!"
۩ ۩ ۞ ۩ ۩