Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
"Vậy ta cam kết với cô gái này, cho dù thất bại cũng sẽ tặng cô ấy một thanh bảo kiếm, điều kiện này thế nào?"
Pháo Thiên Minh nháy mắt đồng ý. Sau khi Độc Cô Cầu Bại mở huyệt đạo cho y, Pháo Thiên Minh nói: "Treo một tảng đá lớn lên vách đá che phủ đầu ngươi, rồi dùng Thiên Ngoại Phi Long chặt đứt dây thừng là xong. Ngươi có thể chống nổi một tảng đá hai trăm cân từ trên cao mười trượng rơi xuống đầu không? Đừng nghi ngờ gì cả, chúng ta có cách treo tảng đá trên đầu ngươi ở độ cao mười trượng. Cho dù ngươi thực sự phá vỡ tảng đá, ngay khi ngươi phá đá thì cô ấy sẽ dùng chiêu thứ hai 361 quân cờ tấn công ngươi. Chiêu thứ ba trực tiếp dùng kiếm đâm ngươi. Nếu cả ba chiêu gần như cùng lúc này mà ngươi đều có cách đối phó, vậy chúng ta chỉ đành chịu thua."
Độc Cô Cầu Bại nhắm mắt lại suy nghĩ giây lát rồi nói: "Cô ấy ở cách ba trượng ra Phi Long Đoàn Thằng, ta có thể dùng nội lực ngăn cản, nhưng vi phạm lời hứa không phản công của ta, cắt đứt dây thừng là khả thi. Khi tảng đá rơi xuống ta có thể dời sang một bên, lúc đó đánh Hắc Bạch Kỳ tới, ta có thể hóa giải. Nhưng nếu liền theo đó là chiêu thứ ba Độc Cô Cửu Kiếm... Ta có thể liều mạng chịu thương... Đùa thôi, quả thật như vậy là ta bại. Ngoài chữ "Dũng" vừa rồi, ta còn tặng thêm ngươi chữ "Trí"."
"Có thể đổi lấy tiền, tuyệt học hay trang bị không?" Độc Cô Cầu Bại cười cười lắc đầu.
Pháo Thiên Minh nhún vai nói: "Xin đấy! Còn không bằng thực tế một chút, cho cô ấy một thanh bảo kiếm luôn đi."
"Thôi được, bây giờ tự cô gái này phải tự nghĩ cách đi." Độc Cô Cầu Bại nhìn Pháo Thiên Minh nói: "Bây giờ ta đã hơi thích ngươi rồi đấy, đừng có gian lận nhé!"
"Được lắm! Chắc ngươi và Lý Tầm Hoan cũng cùng một trình độ. Biết người khác sử dụng mánh khóe, ta muốn gian lận cũng không được! Ta hứa sẽ không gợi ý dù chỉ một chút." ... Vì ta cũng chẳng có cách nào, Pháo Thiên Minh nghĩ thầm trong bụng.
Kiếm Cầm suy nghĩ... đang suy nghĩ... tiếp tục suy nghĩ...
"Ngươi đưa thanh kiếm cho ta trước đi!" Sau một hồi lâu, một câu nói của Kiếm Cầm đánh thức giấc mộng đẹp của ba người một chim. Độc Cô Cầu Bại lắc đầu cho tỉnh táo, tay trái với lên nhặt một nhánh đá chôn sâu dưới đất, chính giữa khối đá đã được khoét rỗng, đặt một thanh trường kiếm đen nhánh dài ba thước. Hai lưỡi kiếm đều bịt kín, ngay cả mũi kiếm cũng tròn vo như một nửa quả cầu.
"Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công. Dưới bốn mươi tuổi dùng nó tung hoành thiên hạ, nay trao tặng cho cô."
Kiếm Cầm nói lời cảm ơn rồi đi tới cầm lấy kiếm, giật mình hỏi: "Nặng cả trăm cân à?"
"Tám mươi cân, làm bằng huyền thiết."
"Huyền Thiết trọng kiếm, sắc bén thấp, tính chất cực phẩm. Rất rác rưởi." Kiếm Cầm rất bất mãn nhìn Độc Cô Cầu Bại. Chân Hán Tử và Pháo Thiên Minh cũng là người dùng kiếm, cũng rất không hài lòng, ánh mắt nhìn Độc Cô Cầu Bại đã chuyển sang khinh miệt. Kiếm vốn là để đâm chém, ít dùng để chặt, thế mà thanh kiếm này thực sự quá tệ.
"Các ngươi không biết tìm thợ mài kiếm à!" Độc Cô Cầu Bại thở dài đáp lại với vẻ khinh miệt: Cảnh giới võ công cũng chẳng tới đâu.
"Cũng đúng!" Kiếm Cầm cất kiếm rồi nói: "Mọi người đưa rượu cho ta đây." Pháo Thiên Minh đưa cho một chai rượu mạnh Martell Blue Swift, Chân Hán Tử cũng lấy ra hai chai rượu Erguotou, tất cả đều mờ mịt nhìn Kiếm Cầm.
Kiếm Cầm nhắm mắt cắn răng một cái rồi đổ ụp xuống người, sau đó lấy diêm run run hỏi: "Bị lửa thiêu có đau lắm không?"
Pháo Thiên Minh hít một hơi lạnh hỏi: "Ý cô là châm lửa rồi lao về phía hắn à?"
"Ừ, hắn muốn dập tắt ngọn lửa thì phải tấn công ta." Kiếm Cầm anh dũng gạt một que diêm: "Nếu rất đau, các ngươi lập tức giết ta đi! Hu hu..." Độc Cô Cầu Bại lại thở dài, giơ tay dập tắt ngọn lửa.
"Ta thua rồi, bây giờ ta sẽ truyền Độc Cô Cửu Kiếm cho cô, nghe kỹ đây..." Độc Cô Cầu Bại rất bất đắc dĩ.
Pháo Thiên Minh chỉ tay vào chim điêu hỏi: "Độc Cô huynh, có thể cho chúng ta mượn con chim này chơi vài ngày được không?"
"Vậy ngươi phải xem ý muốn của nó, nó chỉ là bằng hữu của ta, chứ không phải tôi tớ của ta."
Pháo Thiên Minh đi quanh thân chim đại bàng quay vòng vài vòng, chim điêu khoanh hai cánh trước ngực, cực kỳ cảnh giác nhìn Pháo Thiên Minh, giống như nhìn một tên sắc lang.
"Điêu ca, ta dẫn anh đi ăn tiệc thịt lớn, toàn thịt nướng." Chim điêu quay đi chẳng thèm để ý.
"Điêu ca, ta dẫn anh đi tìm điêu cái." Rõ ràng người ta chẳng mặn mà gì, vẫn lạnh nhạt không để ý.
Bỗng Chân Hán Tử lại gần thì thầm vào tai chim vài câu, chim đại bàng bèn gật đầu...
"Ngươi nói gì với nó vậy?"
۩ ۩ ۞ ۩ ۩