Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
"Không đùa với ngươi đâu! Vô tình ta nghe lén được mấy câu nói, Xa đang dạy một thiếu nữ tên Đường Đường cách đối phó với ngươi kìa."
"Đường Đường? Chết tiệt, con nhỏ này ta chơi không nổi đâu, thật sự quá cường hãn, không cẩn thận là cô nàng nấu chín ta mất. Xa chết tiệt, bây giờ phải làm sao đây?" Xa và Đường Đường liên thủ, cơ bản là Pháo Thiên Minh sẽ thành cá trong lưới. Y không tự tin chống lại cám dỗ này, nhưng một tay không giữ nổi, khổ sở về sau làm sao chịu được!
"Coi như ngươi may mắn, vợ ta Lá Cây bảo ta giúp ngươi. Cũng tính là cô ấy trả thù Xa. Ta nói trước với ngươi một chút, phụ nữ tưởng mình hiểu rõ đàn ông lắm, nhưng theo ta thấy, trước hết bọn họ sẽ chiều theo ý ngươi, để ngươi tự phụ, mất cảnh giác, tưởng cô gái đó hiền lành, thông cảm. Kết quả ngươi không kiềm chế nổi, nói những lời không nên nói, hoặc làm những chuyện không nên làm, về sau hối hận cũng đã muộn. Bởi vì nữ truy nam thật ra rất khó kiềm chế. Ta đoán bọn họ sắp có sinh nhật..."
Pháo Thiên Minh cúp máy nói: "Hỏi thế gian tình là vật chi, nơi nào hoa đào nở rộ."
"Không hiểu lắm."
"Ngươi còn nhỏ." Chân Hán Tử đột nhiên mặt lạnh, hắn giận nhất là Pháo Thiên Minh lôi chênh lệch bốn tuổi ra để khinh khi mình, dù kinh nghiệm cá nhân quả thật không bằng người ta. "Hừ" một tiếng, chuyên tâm xem xét chương trình.
Cuối cùng Doãn Chí Bình bị đuổi ra khỏi Toàn Chân giáo, nhưng trước khi rời đi nhận phạt xong còn hành lễ với hai người Pháo Thiên Minh, rõ ràng là tâm phục khẩu phục. Chân Hán Tử đưa mắt nhìn theo Doãn Chí Bình rời đi rồi nói: "Chúng ta cũng đi thôi, giúp Kiếm Cầm đi bắt chim xong xuôi, ta phải đi lấy thưởng. Thật hy vọng lần này không phải xuống thác nước mò mẫm."
"Hai vị định đi đâu?" Hai người vừa xuống bậc thang đi được vài bước, chợt nghe Mã Ngọc âm trầm hỏi một tiếng, sân bãi hỗn loạn sau đó còn lưu lại gần trăm đệ tử, mỗi nhóm bảy người một đội, bố trí thành mười bốn Thiên Cương Bắc Đẩu trận. Mỗi bảy Bắc Đẩu trận lại sắp xếp thành một Đại Bắc Đẩu trận. Từ Thiên Xu đến Diêu Quang, thanh thế lực thực sự không phải chuyện đùa. Hai Đại Bắc Đẩu trận lần lượt một chính một phản, tương sinh tương khắc, còn toàn bộ Thất Tử thì đứng thẳng trên bậc thang phía sau.
"Đạo trưởng, chúng ta bắt tên bại hoại môn phái cho các ngươi, sao các ngươi lại đối xử với chúng ta như thế này? Lẽ nào các ngươi cho rằng hai người bọn ta dễ bắt nạt hay sao?"
"Không phải, các ngươi hiểu lầm ý của ta rồi. Nếu các ngươi dễ bắt nạt, ta cũng không cần bố trí Chính Phản Thiên Cương trận này. Trái lại, ta biết các ngươi quả thật khó đối phó."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Đạo trưởng, không phải chỉ là một cái mạng thôi sao? Cần gì phải dàn trận thế lớn như vậy, ta thiết nghĩ riêng Thất Tử thôi hai người chúng ta đã khó mà thoát khỏi, tại sao còn phải dàn trận lớn như thế này? Chẳng qua chúng ta thực sự không rõ là mình đã làm điều gì đắc tội Toàn Chân giáo, khiến các ngươi muốn đuổi giết ân nhân như thế?" Pháo Thiên Minh và Chân Hán Tử thân ở trong trận đã không ra được tin tức, viện binh vĩnh viễn không tới được.
"Hai vị có công lao to lớn với Toàn Chân giáo, bổn giáo chưa kịp báo đáp thì sao dám khó xử. Nhưng hai vị giết người, lẽ nào muốn cứ thế mà đi?"
"Giết người? Cái gì?" Pháo Thiên Minh hoang mang hỏi.
"Dẫn tới đây." Mã Ngọc ra lệnh một tiếng, hai đệ tử mang theo một thi thể từ cửa hông bước ra, vẻ mặt đau xót nói: "Đây là đệ tử đắc ý nhất của ta - Triệu Chí Kính."
Pháo Thiên Minh chỉ liếc nhìn qua một cái đã biết đó là vị huynh đệ không phải sắc lang bị mình nhầm lẫn giết chết. Nheo mắt nhìn Chân Hán Tử, hạ giọng hỏi: "Tiểu tử, ngươi xử lý thi thể ra sao?"
"Xử lý à? Ta chỉ kéo đi ném thôi."
"Ngươi phải chôn hoặc ném vào trận ong mật chứ. Gà ơi là gà!" Pháo Thiên Minh thở dài, không biết là do mình quá xấu xa hay người ta quá ngây thơ.
Y lập tức đổi giọng, mỉm cười nói: "Ha ha! Mã đương gia, đây thực sự là một sự nhầm lẫn rất lớn. Việc này thật đáng tiếc, khiến lòng người phẫn uất. Nhưng người đã khuất không thể sống lại, mong lão nhân gia bình tĩnh mà đối mặt với nỗi đau. Giữ gìn sức khỏe mới là điều quan trọng nhất, tu sĩ chúng ta thân xác chẳng qua là túi da hôi thối, ha ha... Đó là lời dạy của Phật gia... Tốt xấu gì cũng được toàn thây đúng không, ha ha... Cái này, các vị còn có tang sự cần làm, chúng ta không ở lại lâu. Cáo từ."
Mã Ngọc vẫy tay ra lệnh, đám đệ tử cùng hô to, một trận kiếm quang loé lên hướng về phía hai người. "Đều là đệ tử Đạo gia, ta cũng không muốn gây khó dễ các ngươi."
"Nên thế nên thế."
"Vào trận chịu trói đi!"
۩ ۩ ۞ ۩ ۩