Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Mắt y đã nhìn thấy hai chữ "Ỷ Thiên" trên cán kiếm. Ỷ Thiên kiếm thì y không lạ lẫm gì, là thanh kiếm ưa thích của Tào Tháo, là một cặp với Thanh Hồng. Theo truyền thuyết, Triệu Vân lấy được Thanh Hồng có thể chém sắt như đất, tuy không loại trừ khả năng nội công của Triệu Vân có nội lực tuyệt học cấp 100. Nhưng ít nhất chứng tỏ trình độ của Thanh Hồng huynh đệ - độ sắc bén của Ỷ Thiên kém cũng ở mức thượng thừa, nếu không tại sao ở Trường Bản pha lại bảy vào bảy ra. Rõ ràng là vì lấy trang bị!
Vi Nhất Tiếu ôm Tĩnh Hư chạy phía trước, phía sau là Tuyệt Diệt rượt theo sát nút. Bên trái phải Tuyệt Diệt lần lượt là Tinh Ảnh và Pháo Thiên Minh ôm Kiếm Cầm...
"Sư thái, người cứ đăng nhiệm vụ đi. Chúng ta không cần thù lao cao, chỉ cần một thanh kiếm mà thôi. Kiếm mất có thể tìm lại, nhưng mạng người mất thì đời đời không lại. Hơn nữa, như vậy không phải khiến môn đồ thất vọng sao? Vì một thanh kiếm mà khiến đệ tử yêu quý hy sinh, nói ra chẳng những mất mặt sư thái mà còn mất mặt Nga Mi.", Pháo Thiên Minh khuyên nhủ hết lòng. Y nhận ra võ công của lão nhìn cô này không tồi, thêm vào thần binh nơi tay. Với địa thế nhà người ta, cho dù tập hợp hết cao thủ bằng hữu cũng khó lấy được, huống hồ trong khu vực Nga Mi nhà người ta, phát một lệnh phát nhiệm vụ là hàng vạn người ùa tới.
"Thân là môn phái chính đạo, thấy phường yêu tà không diệt trừ lại còn cò kè mặc cả, các ngươi không thấy xấu hổ sao?" Tuyệt Diệt giận run, nếu không vì bầu không thể không hài hòa của võ lâm, bà lão đã rút kiếm chém Pháo Thiên Minh.
Tinh Ảnh mặt ủ mày chau chạy trước hỏi: "Sư thái có bao nhiêu quyền sáo ngang cấp không?"
Diệt Tuyệt đầu nổi gân sanh, hóa ra đại sư huynh Võ Đang cũng là loại này, đạo đức kém tới mức người ta giận sôi.
"Chử Trà, lúc lấy được kiếm chúng ta cùng nhau dùng nhé", Kiếm Cầm đã coi kiếm là của mình.
"Được! Ta dùng ngày lẻ, cô dùng ngày chẵn.", Cho dù là chia của Pháo Thiên Minh vẫn muốn chiếm lợi.
Diệt Tuyệt lo lắng cho đệ tử, lại thêm ba con ruồi bu quanh khiến bà càng thêm tức giận. Có điều an nguy của đệ tử vẫn là trên hết nên nói cay đắng: "Được, chỉ cần ngươi..."
Chưa dứt lời, Vi Nhất Tiếu bỗng dừng bước quay lại, ném Tĩnh Hư ra. Tĩnh Hư được Tuyệt Diệt đỡ vào lòng, nhưng khuôn mặt tái mét, cổ họng có vết thương, đã chết. Vết thương máu me đầm đìa nhưng rõ là dấu răng. Pháo Thiên Minh nổi giận: "Vi Nhất Tiếu, tên rùa đen khốn kiếp nhà ngươi. Ta và ngươi không chết không thôi!".
Pháo Thiên Minh vận tám thành nội lực ném Kiếm Cầm ra, Kiếm Cầm rút kiếm lao thẳng tới Vi Nhất Tiếu. Hắn cười ha hả, lộn người tránh đi, thân pháp nhanh đến mức ngay cả Pháo Thiên Minh cũng phải thán phục. Dù vậy, Pháo Thiên Minh vẫn quyết tâm đuổi theo hy vọng có thể bắt người đổi kiếm. Trước khi đi, hắn nhắn tin: "Cầm chân lão ni cô, tìm cách lấy được Ỷ Thiên kiếm."
Diệt Tuyệt cảm khái: "Lòng trung nghĩa của thiếu hiệp chưa mất, ra là lão ni trách oan thiếu hiệp."
Kiếm Cầm lật tin nhắn: "Diệt Tuyệt sư thái, Phong Thanh Dương tiền bối ngưỡng mộ danh tiếng của sư thái đã lâu, muốn mời sư thái đến Hoa Sơn luận võ kiếm. Không biết sư thái có rảnh không?" Đây là tin tức Tinh Ảnh cung cấp cho cô, Võ Đang thì chắc Diệt Tuyệt sẽ không đi rồi, vậy thì chọn Hóa Sơn đi. Lên Hoa Sơn rồi lại dùng biển người làm cho chết đuối giữa sườn núi hoa sơn, như vậy là nhiệm vụ có thất bại cũng có được vũ khí. Một mũi tên trúng hai đích.
Diệt Tuyệt do dự: "Cô có chắc là Phong tiên sinh cho mời? Lời mời của Phong tiên sinh vốn không nên cự tuyệt. Nhưng hôm qua tổ sư bảo ta không được rời Nga Mi quá hai mươi dặm..."
Tinh Ảnh thầm chửi thề, không phải vì không lấy được Ỷ Thiên mà tức giận, Ỷ Thiên kiếm đã sớm bị phân chia, không có phần cho hắn. Hắn tức vì rõ ràng hệ thống gian lận mà mình bó tay. Đành phải ở lại với Diệt Tuyệt, chờ xem Pháo Thiên Minh làm được gì.
Pháo Thiên Minh tính toán thời gian, mở chín thành nội lực đuổi theo nhưng càng đuổi càng kinh hãi. Vi Nhất Tiếu luôn giữ khoảng cách mười lăm mét. Khi Pháo Thiên Minh nhanh hơn, hắn cũng nhanh lên, khi chậm lại thì Vi cũng chậm theo. Bề ngoài Vi Nhất Tiếu có vẻ thoải mái, nhưng thực ra khổ sở tự biết, hơn một tiếng rồi vẫn không cắt đuôi được được Pháo Thiên Minh. Hơn nữa, hàn độc của Vi tái phát bốn tiếng một lần, nếu không mau chóng hút máu có lẽ sẽ biến thành que kem.
Đột nhiên Vi Nhất Tiếu dừng bước hỏi: "Tiểu tử, muốn gì?"
Pháo Thiên Minh quen đuổi theo bỗng dưng bị hỏi cũng sững sờ, lẩm bẩm: "À phải rồi, ta muốn... Ỷ Thiên kiếm."
"Ỷ Thiên kiếm đang ở chỗ lão ni cô Diệt Tuyệt cơ mà.", Vi Nhất Tiếu hơi mất bình tĩnh nói.
"Ta biết, vấn đề là ta không thắng nổi người ta", Pháo Thiên Minh khó xử nói: "Ta xem có thể bắt ngươi đi đổi kiếm không."
۩ ۩ ۞ ۩ ۩