TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 171: Tứ Đại Danh Bổ gặp Hiệp Khách 9

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

"Chỉ có loại ngu ngu xuẩn mới ăn thứ đồ này." Tức Đại Nương liếc mắt coi thường Pháo Thiên Minh nói: "Lát nữa chúng vào đây, miễn các ngươi không tiết lộ chuyện liên quan đến Thiếu Thương, chúng sẽ không dám làm khó Toái Vân uyên của ta... Chỉ mời hai vị đại nhân Cố Tích Triều và Hoàng Kim Lân vào."

Nhưng ngoài dự đoán, hai nhân vật phản diện không vào mà trực tiếp yêu cầu Tức Đại Nương giao người ra ngoài thành. Nước trong hào đã bị xả hết, chỉ cho nửa khắc để suy nghĩ, nếu không sẽ lập tức công thành, ngay cả gà chó cũng không tha.

Tức Đại Nương cau ngươi: "Chúng chắc chắn là người đang ở đây hay sao? Chẳng lẽ hắn đã tới?"

"Ai vậy?"

"Bộ Thần Lưu Độc Phong, có thể xem là sư đệ của Gia Cát tiên sinh. Hắn ta thoái ẩn đã lâu, không biết làm thế nào mà kinh động cả hắn. Chúng ta ra ngoài xem thử."

Tức Đại Nương, Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh ra ngoài thành, chỉ thấy cách đó năm trăm thước có một đội người, đứng đầu là ba người. Một là thư sinh yếu ớt hơn hai mươi tuổi, một là tướng quân trên ba mươi, còn một người nằm trên cáng tre.

"Chắc ba tên thủ lĩnh kia phải do chúng ta đối phó, còn binh lính sẽ do NPC giải quyết." Pháo Thiên Minh nhìn rõ tình hình nói tiếp: "Tiểu Ngư, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần có thể sẽ chết. Nơi hoang vu này, có muốn gọi người cũng không biết gọi sao."

"Ngươi đang làm gì vậy?" Vô Song Ngư thấy Pháo Thiên Minh cởi quần áo, lấy làm lạ hỏi.

"Còn làm gì nữa! Dù sao cũng phải giữ lại bộ trang bị cấp năm mươi bộ. Nếu ta chết, cho dù không mất hết cấp, nhưng rớt xuống cấp 49 thì toàn bộ đồ trên người sẽ rơi sạch. Không phải chỉ là thêm ba cấp võ công môn phái à? Ta không quan tâm."

Pháo Thiên Minh thấy cả hai phe không nói lời nào, rõ ràng muốn mình và Vô Song Ngư định đoạt. Vì thế y hô lớn: "Cái gã ngớ ngẩn nào là Cố Tích Triều? ...Không ai trả lời à? Cố Tích Triều tên rùa đen khốn kiếp kia có ở đây không? Cũng phải đáp lại một tiếng chứ, mấy trăm người đều câm như hến sao?"

"Tại hạ chính là Cố Tích Triều!" Người có dáng vẻ như thư sinh bước ra, dù rất tức giận nhưng trên mặt vẫn không lộ chút gì, nói: "Hai vị là đồ đệ Võ Đang Thanh Mai Chử Trà và đồ đệ Ma Giáo Vô Song Ngư đang bị truy nã? Chỉ cần hai vị từ bỏ con đường tà ác, giết chết Thích Thiếu Thương, tại hạ cam đoan lệnh truy nã hai vị sẽ dừng lại ngay tại đây."

"Ngươi tưởng ta ngu ngốc lắm sao, giết chết hảo hữu Thích Thiếu Thương, đạo đức của ta lập tức rớt xuống 0. Đừng lấy trí thông minh của ngươi mà đo lường trí thông minh của người khác. Thằng ngớ ngẩn nào là Hoàng Kim Lân?"

Tướng quân cau mày, không đáp lời. Thấy Pháo Thiên Minh sắp hô lên lần nữa vội nói: "Chính là tại hạ." Làm ngớ ngẩn còn hơn làm con rùa đen khốn kiếp.

Pháo Thiên Minh rất hài lòng, chưa kịp lên tiếng thì người trên kiệu thở dài, thanh âm truyền tới: "Tại hạ chính Lưu Độc Phong, rốt cuộc việc này cũng phải có kết thúc , kính mong hai vị mượn bước nói chuyện, tại hạ cam đoan an toàn cho hai vị."

"Được!" Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư xuống tường thành, ra ngoài cửa thành, tới bên kia con hào khô kiệt hỏi: "Kết thúc thế nào? Tốt nhất các ngươi lui binh, rồi hai chúng ta cũng rút lui. Mọi người vui vẻ há chẳng tốt sao?"

"Mọi người vui vẻ tất nhiên là tốt, nhưng Thích Thiếu Thương coi thường vương pháp là sự thật. Vậy thì thế này, phía chúng ta có ba người, các vị có thể mời thêm một bằng hữu tới đấu võ từng trận một với chúng ta. Nếu các vị thắng, tại hạ cam đoan trong vòng bảy ngày sẽ không ra tay với Thích Thiếu Thương và các vị. Còn nếu phía chúng ta thắng, kính mời hai vị cùng chúng ta lên đường, tại hạ sẽ tự tay giao nộp hai vị cho Gia Cát tiên sinh. Các vị thấy thế nào?"

"...Ngươi không sợ chúng ta thua rồi tìm cách trốn tránh à?" Vô Song Ngư hỏi.

"Không sợ, vì chúng ta đang ở đây." Giọng nói lạnh lùng vang lên. Bốn đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi khiêng một cái kiệu đi từ phía sau đoàn nhân mã tiến lên phía trước, bên cạnh có một chàng thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi, nét mặt lạnh lẽo. "Tại hạ tên Vô Tình, đây là sư đệ Lãnh Huyết của tại hạ." Người trong kiệu không kéo rèm, trực tiếp giới thiệu.

"Chậc chậc! Chẳng trách gọi là Vô Tình, sai bốn đứa trẻ vị thành niên khiêng kiệu, nhìn bốn đứa mồ hôi nhễ nhại, chắc là hưng phấn lắm nhỉ? Hay là ngươi có sở thích mê bé trai?"

Vô Tình bị những lời này của Pháo Thiên Minh nghẹn làm cho nghẹn họng, qua một lúc lâu mới đáp: "Bọn họ là trẻ mồ côi nghèo khó ta thu dưỡng, Kim Ngân Đồng Thiết Kiếm, không phải chuyện bậy bạ như các ngươi tưởng tượng."

"Thôi đi! Chẳng phải quá keo kiệt, nhận nuôi bốn người thì không cần trả lương thôi sao? Được rồi, ngươi khỏi phải giải thích nữa, trong số người tàn tật có một vài người có suy nghĩ khác biệt so với người bình thường. Vậy thì so tài thế nào?"

۩ ۩ ۞ ۩ ۩