Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Vô Song Ngư xua đuổi những NPC còn lại, nói: "Ra là vẫn còn người bị truy nã. Trà Trà à, ngươi thật quá tàn nhẫn! Dù sao võ công của hắn cũng không tồi."
Vừa nói, Vô Song Ngư lục lọi trên xác chết lấy ra một cuốn sách: "Khu Lang thuật, đòi hỏi phải có trình độ cơ bản về một trong ba thứ tiêu, địch, cầm."
Pháo Thiên Minh cười đểu: "Ta biết, ta đã có cầm kỹ cơ bản!"
Vô Song Ngư trừng mắt: "Cái thứ chỉ có người sao Hỏa mới học mà ngươi cũng biết! Cầm lấy đi!"
"Vấn đề về phẩm chất, lúc trước ta cũng chẳng biết cái cầm kỹ cơ bản đó có tác dụng gì."
Khu Lang thuật cơ bản: Ở khu vực hoang dã có thể thúc đẩy hai mươi con sói công kích mục tiêu.
Pháo Thiên Minh rút đàn ra đánh loạn xạ, chỉ trong vòng một phút đã nghe thấy tiếng sói tru vang dội. Hai phút sau, hai mươi con sói ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Pháo Thiên Minh. Khoé mắt Pháo Thiên Minh giật giật, bởi vì tất cả bọn chúng đều là đám sói con vừa cai sữa, chỉ mới biết chạy loanh quanh. Chúng tới đây không phải để tấn công mục tiêu, mà là để kiếm ăn.
Pháo Thiên Minh tiếp tục gảy đàn lách cách, hai mươi con sói con rất uất ức vừa đi vừa quay đầu nhìn Pháo Thiên Minh, như nhìn người mẹ tàn nhẫn định vứt bỏ bọn chúng.
Pháo Thiên Minh đành miễn cưỡng ném hai con gà quay, rồi mượn thêm ba cân thịt bò của Vô Song Ngư. Hai mươi con sói mới thỏa mãn rời đi, bụng tròn trĩnh. Trước khi đi mỗi con còn cọ mình vào chân Pháo Thiên Minh.
Vô Song Ngư đã lăn ra dưới đất cười ngặt nghẽo: "Trà Trà, ta không cười đâu, ta thật sự không nhịn được mà đau bụng thôi. Ngươi đừng trách ta..."
"Bàn chính sự đi!" Pháo Thiên Minh đỡ Vô Song Ngư cười tới quặn bụng lên rồi nói: "Chúng ta có nên quay lại cứu NPC kia không nhỉ? Ta nghĩ chín phần mười cũng giống như chúng ta, là tội nhân của triều đình."
"Thêm một người, thêm một thành sức mạnh. Người xưa có câu: nợ nhiều chẳng sợ nợ thêm, ta nghĩ có thể thử xem sao."
Hai người quay lại dãy núi, gã NPC vẫn nằm sõng soài. Sau khi cho uống nước và thuốc, gã mới từ từ tỉnh dậy. Động tác đầu tiên của gã là với tay vào vỏ kiếm, sờ chứ không rút ra. Vừa sờ không thấy kiếm, lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa. "Hai vị ân nhân, khi cứu tại hạ có thấy thanh kiếm bên cạnh tại hạ không?"
"Không thấy gì cả."
Sắc mặt gã ảm đạm, Pháo Thiên Minh đưa thanh kiếm gỗ trắng cho gã và nói: "Tạm thời ngươi dùng cái này trước đã."
"Ngươi tên gì? Sao lại ra nông nỗi này?" Vô Song Ngư tò mò hỏi.
"Cảm tạ!" Gã NPC nhận lấy kiếm treo lên hông rồi chậm rãi kể:
Tên này là Thích Thiếu Thương, ban đầu là Đại trại chủ Liên Vân trại. Dưới trướng có tám huynh đệ kết nghĩa. Nhiệm vụ chính là đả kích giai cấp tư sản, giúp đỡ giai cấp vô sản.
Một ngày kia, đầu óc Thích Thiếu Thương bỗng nhiên đoản mạch, nghe nói có một người tên Cố Tích Chiêu vừa có trí thông minh vừa võ công cao cường, bèn dùng mọi thủ đoạn kéo người ấy lên núi, thậm chí còn nhường ghế số một.
Không ngờ Tiểu Cố lại là nghĩa tử của Tể tướng Phó Tông Thư, cuối cùng có ngày Tiểu Cố chuẩn bị kỹ lưỡng rồi phản bội.
Kết quả tám huynh đệ của Thích Thiếu chết một nửa, đầu hàng một nửa. Chỉ còn mình tại hạ cắt một cánh tay.
Nay Tứ đại danh bổ truy bắt, Tiểu Cố muốn giết hắn, ngay cả những huynh đệ hàng phục cũng muốn hắn bỏ mình. Có thể nói là kẻ thù khắp thiên hạ.
Trong lúc lẩn trốn, rất nhiều bằng hữu cũ của hắn cũng không dám trợ giúp, kết quả đến đây bị đói ngất.
Tuy nhiên, hắn cũng nghe lỏm được rằng vấn đề nằm ở thanh kiếm quý báu Nghịch Thủy Hàn của mình, bên trong ẩn chứa bí mật rất lớn nên Thừa tướng Phó Tông Thư mới muốn diệt trừ.
Mục tiêu của hắn là ép Tướng quân Hoàng Kim Lâm tiết lộ bí mật, rồi giao cả bí mật và kiếm giao cho Gia Cát tiên sinh, sư phụ của tứ đại danh bổ, nhờ người này giúp đỡ.
"Hắc hắc, vận may luôn đến với người cần nó... Ngươi nói Tứ Đại Danh Bổ muốn bắt ngươi, rồi ngươi lại muốn nhờ sư phụ của Tứ Đại giúp đỡ? Ta thấy trí thông minh của ngươi có vẻ hơi thấp đấy!"
Thích Thiếu Thương nổi cơn thịnh nộ. Trong mắt kẻ địch, bản thân gã vẫn là nhân tài tuyệt thế, thế mà vừa sang miệng Pháo Thiên Minh đã hóa thành loại ngu xuẩn.
Tuy nhiên, xét thấy ân công cứu mạng, gã vẫn nén giận, lịch sự nói: "Tứ Đại Danh Bổ xuất phát từ chính nghĩa, Gia Cát tiên sinh lại càng là trụ cột của quốc gia..."
"Hiệp nghĩa làm gốc, còn dám coi chúng ta là dâm tặc sao?” Vô Song Ngư khinh khỉnh nói.
"Dâm tặc? Không ngờ Thích Thiếu Thương ta cả đời hào kiệt, lại được hai tên dâm tặc cứu giúp, ta... " Thích Thiếu Thương hơi tức giận, nghĩ trở mặt không đúng, không trở mặt cũng không đúng.
"Không ngờ Chử Trà ta cả đời lưu manh, lại cứu được tên thủ lĩnh tổ chức vũ trang phản nghịch phủ. Làm sao ta giải thích với mẫu thân đây, hừ!” Pháo Thiên Minh lạnh lùng nói.
"Chúng ta là cướp của người giàu, chia cho kẻ nghèo.” Thích Thiếu Thương phản bác.
۩ ۩ ۞ ۩ ۩