TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 168: Tứ Đại Danh Bổ gặp Hiệp Khách 6

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

"Chính diện chắc chắn không thể bắt được, nhưng thêm một chút mưu kế thì rất khó nói. Không bằng trước tiên chúng ta đi theo đường của họ, xem bọn họ muốn lùa chúng ta đi đâu."

"Được!"

Hai người bắt đầu leo núi, mỗi lần đến ngã ba đường luôn có một lá cờ lớn chỉ dẫn, cấm đi con đường đó. Đến lần thứ tư thấy lá cờ Thiết Thủ, cuối cùng Pháo Thiên Minh cuối cùng không nhịn được nhổ cờ bẻ gãy taij chỗ , nói: "Mẹ kiếp, coi chúng ta như quân cờ à. Ông đây cứ đi về phía này đấy."

Vô Song Ngư không có ý kiến, hắn đang suy nghĩ vấn đề của mình. Trấn nhỏ Tuyết Sơn phái thì vẫn phải quay lại, chắc chắn Thạch Phá Thiên còn ở đó, nếu không sẽ là hệ thống nói dối. Trọng điểm hiện tại là hạ gục Truy Mệnh, cao thủ truy tung. Chỉ cần hắn ngã xuống, nhờ trí tuệ của mình hoàn thành nhiệm vụ cũng không phải chuyện không thể.

"Đến cờ thứ tư mới gãy, đám trẻ này thật là tốt tính, đổi lại là ta hồi trẻ, lá cờ thứ nhất đã nhổ đi rồi."

"Sao thúc phụ lại sắp đặt phiền phức như vậy?"

"Khinh công của thanh niên Võ Đang rất tốt, ngay cả Truy Mệnh cũng hơi kém hơn. Việc này Võ Đang thể hiện ý che chở đệ tử, sẽ không phái trưởng lão xuống núi truy bắt. Cho nên không cho hắn vào bẫy, khó có thể tung lưới bắt trọn."

Khi Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh sắp xuống núi, phát hiện một nam tử áo xanh nằm bất tỉnh trên đường. Hai người cảnh giác tiến lại gần, đó là một thanh niên chưa đầy 30 tuổi, thắt lưng dắt một thanh trường kiếm, quần áo rách nát, người đầy vết thương, thiếu cánh tay trái. Pháo Thiên Minh thấy vết thương rất chân thực, thu hồi trường kiếm rồi sờ soạng: "Không có cái quái gì cả!"

Vô Song Ngư hé miệng hỏi: "Nhìn ngươi thành thạo như vậy, hình như không phải lần đầu?"

"Hì hì!" Pháo Thiên Minh không trả lời, lấy thanh kiếm của nam tử, rút ra khỏi vỏ: Kiếm tên Nghịch Thủy Hàn, hoàn toàn bình thường. Nhưng có chú thích: Ẩn giấu bí mật rất lớn. Pháo Thiên Minh không khách khí thu vào, sờ soạng mãi không thấy gì bèn bỏ cuộc: "Chúng ta đi!"

Vô Song Ngư vừa đi vừa nói: "Thấy chết mà không cứu, ngươi thật có cá tính."

Pháo Thiên Minh quay đầu cười khì: "Ta bảo đảm nếu cứu hắn rắc rối của chúng ta sẽ lớn đến tận trời. Ngươi có đánh cuộc không?"

"Không cược, gần đây vận may thăng thiên rồi."

Hai người nhanh chân xuống núi, đã là ngày thứ hai bị truy nã. Cả hai vội xem bốn tên kia mưu toan chuyện gì, phải nhanh chóng hạ gục Truy Mệnh, rồi mới về thị trấn kiểm tra. Vừa tới chân núi, bỗng một tiếng hô to, mười mấy tên từ bụi rậm lao ra vây quanh, một tên hô: "Bắt!" Bốn sợi dây sắt bay tới. Pháo Thiên Minh cười lạnh một tiếng: cũng dám tới bắt người à, vung kiếm, bốn sợi dây bay ngược trở lại, đập vào ngực bốn tên, chết tại chỗ. Vô Song Ngư cũng không nương tay, chỉ một chưởng đánh chết một tên.

"Dừng tay!" Một ngựa chạy tới từ xa. Người đến khoảng hai mươi tuổi, một chàng trai tuấn tú. Chàng xuống ngựa ôm quyền nói: "Đa tạ hai vị anh hùng, tiểu đệ Hoắc Loạn Bộ ở Liên Vân trại, xin hỏi quý danh?"

"... Liên Vân cảng thì biết, còn Liên Vân trại thì chưa từng nghe nói. Liên Vân trại là nơi nào?" Pháo Thiên Minh thấy vẻ mờ mịt của trong mắt Vô Song Ngư nên trực tiếp hỏi.

"Đó là nơi quy tụ anh hùng, Liên Vân trại tuy nhỏ nhưng cũng có vài ngàn người." Hoắc Loạn Bộ rất không hài lòng vì Pháo Thiên Minh chẳng biết gì.

"Ồ! Tức là giống như Lương Sơn, cũng là tổ chức vũ trang phản chính phủ?"

Hoắc Loạn Bộ có phần do dự, ấp úng đáp: "Cũng tương tự thế, có điều mấy hôm trước chúng ta đã quy thuận triều đình. Xem như là quân đội của hoàng triều."

Nghe vậy, Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư liền nhắn tin cho nhau: "Mẹ nó, ngay cả quân đội cũng được điều động tới. Trà Trà! Xem ra võ công tên tiểu tử này khá lợi hại, e rằng ta một mình khó mà hạ được."

"Có vẻ hắn không tới bắt chúng ta. Ta sẽ hỏi thăm lại xem sao."

"Hóa ra là Liên Vân trại tiếng tăm lẫy lừng, không biết vì lý do gì mà bao vây dân đen chúng ta."

Trong lòng Hoắc Loạn Bộ mắng thầm: Đồ dối trá. Nhưng thấy xa xa võ công hai người, biết rằng khó mà ăn hiếp được, vẫn cười nói: "Chúng ta nhận lệnh tới bắt giữ tội nhân theo chỉ dụ của triều đình..."

Còn chưa dứt lời, hai tên gian nhân đột nhiên xông tới, một người ôm chân, một người đâm kiếm. Hoắc Loạn kinh hãi, tiếc rằng khoảng cách quá gần, lại hoàn toàn bất ngờ trước hành động của hai người lạ mặt, huống hồ một trong số đó là đồ đệ Chính đạo Võ Đang. Không kịp phòng bị, Hoắc Loạn bị đâm ngay tim. Nhưng với tư cách một NPC, vẫn phải nói cho hết lời thoại: "Thích... Thiếu... Thương..." Nói rồi thở hắt ra đi.

"Ngươi nói sớm không phải đến bắt chúng ta có phải hơn không!" Pháo Thiên Minh trách móc thi thể: "Thật đáng ghét, nói được nửa chừng lại không chịu nói hết." Hoắc Loạn Bộ chết không nhắm mắt: "Có cho ta cơ hội đâu mà nói?"

۩ ۩ ۞ ۩ ۩