Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Pháo Thiên Minh liền vội vã vẫy tay nói: "Sao lại ngắm nghía một thiếu nữ như vậy chứ? Ta nghe nói chỗ sâu nhất ở đây là chín tầng, toàn là quái vật cấp 75, còn có BOSS nữa đấy. Khẩu hiệu của chúng ta là: Trong một ngày ít nhất lên hai cấp, cố gắng lên ba cấp. Chúng ta đi thôi!"
Mã bĩu môi nhăn nhó nói: "Dẫn đệ muội đi luyện cấp thì cứ nói thẳng ra, có phải chúng ta không đến đâu."
"Đúng vậy! Đúng vậy!" Vô Song Ngư hưởng ứng.
Sắc mặt Pháo Thiên Minh tối sầm lại, nhưng Đường Đường lên tiếng trước: "Làm phiền các vị rồi.”
"Đâu có đâu, chẳng có chi." Mỗi người đều vô cùng ngượng ngùng, ai cũng biết đó chỉ là nói đùa, không ngờ nữ tử này lại cho là thật.
Mọi người đều rõ Pháo Thiên Minh sẽ tuyệt đối không gọi mọi người tụ tập lung tung, càng không thể chỉ đơn giản về phía dẫn người luyện cấp. Bởi vì cơ bản là Pháo Thiên Minh chưa từng chủ động luyện cấp.
Đoàn người vừa xuống tầng hai, vừa dò đường thì đã nghe có tiếng hô: "Đã bao trọn tầng hai Thiên Môn, muốn xuống phải rẽ trái! Cướp quái thì giết!"
"Mẹ nó!" Không rõ ai là kẻ thốt ra câu chửi thề đầu tiên, nhưng chưa một ai từng nói chuyện với bọn họ như vậy. Kẻ giơ chưởng lên, người rút kiếm ra. Chỉ còn lại một mình Đường Đường đứng ngẩn ra tại chỗ.
Cô gái này còn cảm thấy lời này còn rất lịch sự, người ta đã chỉ đường rồi mà. Những mấy trước mắt thật sự là tàn nhẫn, cứ thế dọn sạch sành sanh. Đồng thời cũng nhận ra tại sao bản thân thất bại thảm hại trong việc lập bang phái. Bởi vì cô thấy sau khi giết chưa đầy một trăm người, các đội trưởng đã vội vàng nói: "Hiểu lầm!" Giọng nói tha thiết.
Điều đó chứng tỏ một đạo lý, dùng lực lượng khuất phục tốt hơn hơn dùng vật chất.
Tầng ba, đối phương chưa kịp nói gì thì Xa đã thốt lên "Giết mẹ nó đi!”. Cô nàng còn trách không có ai khiêu khích. Kết quả lập tức có một nam tử bất mãn bổ sung: "Giết cái mẹ ngươi.” Hậu quả là lại dọn sạch sành sanh. Đường Đường lại hiểu ra cấp độ cao nhất chỉ chiếm 10% thực lực, võ công mới là quan trọng nhất.
Tầng bốn ai nấy đều chửi một câu, song không ai để ý tới bọn họ nên đành bỏ cuộc. Bởi vì tầng này toàn là nhân vật cấp trung trong số người chơi, tất nhiên là nhận ra vài người trong số bọn họ, không ai mở miệng khiêu khích.
Tầng sáu đã không còn ai, quái vật tầng này cấp 60 như kiến, một đội bình thường không thể chống nổi. Đến tầng tám, mọi người đều gặp áp lực, không tiến sâu thêm. Quái vật ở đây gọi là Tần Vương Hộ Vệ, cấp 70, ra tay đều là võ công cao cấp cấp 1, nội lực trung cấp, khinh công thường thường. Mọi người giết đến bình đài ở giữa, theo chỉ dẫn của Pháo Thiên Minh bao vây chém giết. Quái xung quanh nhanh chóng bị dọn sạch, Pháo Thiên Minh ra hiệu bằng mắt, Đường Đường vung tay, 36 con từ xa lao tới, sau đó lại vung tay thêm 36 con nữa.
Mọi người vui mừng, võ công cao cấp tới đằng sau lên cấp rất khó khăn, buộc phải treo khinh công rượt đuổi đánh. Dùng ám khí cơ bản kéo quái thì phải thay đổi vũ khí rắc rối, ném một lần phải đợi 5 giây mới ném lại được, lại khó trúng. Ám khí chính xác như Hắc Bạch Tử của Kiếm Cầm, một lần 361 viên, không thể cắt giảm, một hộp chiếm một ô đồ. Hát Bất Túy nói: "Chử Trà đúng là huynh đệ! Đường Đường đúng không? Chiêu thức của ngươi chắc là kỹ năng phải không? Rảnh rang cứ dùng đi, đừng để ý chúng ta. Chúng ta chống đỡ được.”
"Muội muội đã có bang phái hay chưa? Hay là đến Anh Hùng bang của chúng ta đi?" Ái Niếp Niếp bắt đầu lôi kéo người vào phe nhóm.
"Biến đi, đã là muội muội đương nhiên phải đến với bang chúng ta rồi." Xa gặp việc nhân đức không nhường nhịn ai.
Mỗi người một lời khen khiến Đường Đường mặt đổ tai hồng, thanh kinh nghiệm cũng tăng vùn vụt. Những quái vật này chỉ cần hai chiêu là xong. Ngoài ném phi đao ra, Đường Đường chỉ nghe tiếng vũ khí trang bị rơi xuống. Nhưng mọi người không ai để ý, cô phải cất tiếng nhắc: "Đồ đạc sẽ bị dọn sạch mất."
Vô Song Ngư suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thế này đi, bên ta có mười ba người, Đường Đường muội cố gắng một chút, còn lại mở bảy thành mười nội lực, Chử Trà mở tám thành. Chia hai ca, hai mươi phút đổi ca. Người nghỉ ngơi phụ trách nhặt đồ. Vũ khí trang bị theo nhu cầu mỗi người, không ai cần thì Chử Trà và Tinh Ảnh mang bán kho, lấy tiền. Quay lại mang theo phi đao."
"Sao lại là ta?" Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh cùng hỏi. Mọi người cười gian, hai người lập tức hiểu ra cúi đầu xuống.
"Rác rưởi, lại rác rưởi. Vẫn là rác rưởi." Tinh Ảnh lẩm bẩm khi ném đồ đi.
"Chết tiệt! Bộ trang bị cấp 60 cũng ném đi." Phích Lịch đảo mắt nhanh vớ lại, mọi người giận dữ nhìn Tinh Ảnh.
Tinh Ảnh khóc lóc: "Túi đồ của ta sắp đầy rồi."
Pháo Thiên Minh cười khì: "Túi đồ của ta còn rất rộng, ta lén lút ném đi, đồ ta giết chỉ cần dẫm lên là biến mất." Thế là việc sắp xếp đồ đạc không còn để hai tên này làm nữa.
۩ ۩ ۞ ۩ ۩