Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
"Bởi vì Bính cực kỳ hèn hạ, đê tiện, tục tĩu! Nên Giáp rất tức giận."
"Cho nên ta đến đây không phải để Giáp khỏi tức nữa à?"
"Đến vì ta à? Việc gì?" Mã ngạc nhiên hỏi.
"Không nói cho ngươi!" Pháo Thiên Minh thấy trời đã tối, hàng trăm mét phía trên, ánh lửa bắn tứ phía như nhím. Nói câu: "Đi thôi!" Chân vận sức, người như sao băng bắn thẳng ra. Không lấy hơi giữa không trung đã bay thẳng tới đỉnh tượng Phật, mượn lực đẩy lên cao, vận tám thành mười nội lực, Pháo Thiên Minh mơ hồ nghe thấy tiếng rít của không khí khi cơ thể anh bị xé rách. Rất thuận lợi đến được cửa Lăng Vân quật...
"Thật ra... ta cảm thấy có lỗi với thằng nhãi này." Mã thở dài nói.
"Quả thật không nên chỉ trách hắn." Diệp Tử đồng tình, cô rất bao dung với nam bằng hữu trai của chồng mình.
"Không phải việc đó... Ta đã quyên góp hết đồ mùa đông của hắn... Nghe nói ngày mai có gió lạnh... Rảnh không, đi mua quần áo với ta?"
Cô nàng da đen quay đầu lại không thấy Pháo Thiên Minh, vội vàng tìm kiếm dưới sông rồi hô to: "Có người chết đuối kìa, mau cứu người!"
Mọi người khinh bỉ: "Chỉ chết đuối thôi, cùng lắm rớt một cấp!"
Cô nàng da đen giậm chân: "Nếu chết đuối thì ta tìm ai nói chuyện?" Cô quan tâm chủ yếu là cái này.
Pháo Thiên Minh vừa bước vào Lăng Vân quật, một sóng luồng nhiệt ập tới. Nội lực tự động vận hai thành để chống lại. Pháo Thiên Minh muốn bảo đảm nội lực duy trì liên tục thì tối đa chỉ có thể sử dụng ba thành. Ở cửa Lăng Vân quật có hơn mười lối đi, bên cạnh mỗi lối đi đều có dung nham nóng chảy. Trên vách đá có nhiều tinh thể hình bọ hung màu đỏ, Pháo Thiên Minh thử lấy xuống nhưng không được nên chọn con đường ở giữa đi vào.
Đi chưa đến mười bước, y nhìn thấy một nam nhân áo quần cháy đen nằm bất tỉnh dưới đất, chắc chắn là NPC. Pháo Thiên Minh đến gần đạp một cái nhưng không có phản ứng. Y ngước lên nhìn trái phải, thấy không có ai bèn bắt đầu lục soát khắp người. Một lúc sau, y lấy ra một cuốn sách, Pháo Thiên Minh vui mừng nhìn: "Băng Tâm quyết, thuộc tính không phù hợp với ngươi, không thể tu luyện". Thất vọng, y ném vào túi đồ, tiếp tục lục soát. Lúc này một tiếng gầm như sấm vang lên từ sâu trong Lăng Vân quật, âm thanh lớn đến nỗi đầu óc Pháo Thiên Minh trống rỗng. Lúc tỉnh lại, nam nhân kia đã tỉnh dậy, đang cố đứng lên.
"Ngươi là ai?" Nam nhân hỏi.
"Ngươi là ai?"
"Ta là Nhiếp Phong." Nam tử kia nói.
Pháo Thiên Minh vừa giật mình vừa vui mừng, phần kinh hãi nhiều hơn, nhưng y lập tức trấn tĩnh lại dùng lời nói phá rối Nhiếp Phong, không cho hắn suy nghĩ đến chuyện đánh mất đồ: "Ngươi chính là Nhiếp Phong? Bao giờ ngươi mới dạy bằng hữu của ta toàn bộ Phong Thần cước? Cứ nợ ngươi mãi thế này, ngươi không thấy khó xử lắm à!"
"Ngươi muốn giúp bằng hữu lấy chân giải à?" Nhiếp Phong đã đứng dậy.
"Đúng!"
"Cho ngươi cũng được, nhưng trước phải giết..." Câu chưa dứt, một con chó cao gần ba trượng, toàn thân cháy bừng bừng... thân mèo, đuôi trâu, móng ngựa, da cá, một sừng, mũi sừng mọc thịt, tóm lại là con chó lông vàng xuất hiện ở cuối hành lang cách đó hai mươi trượng.
"Nó" Nhiếp Phong nói tiếp.
"Giết chó à? Không tốt lắm, người ta có quyền được bảo hộ." Trong lòng Pháo Thiên Minh bồn chồn: Giết nó chẳng thà giết ngươi.
Con chó lớn gầm lên một tiếng như sấm, lao tới nhanh như chớp! Lần này Pháo Thiên Minh đỡ hơn, dù sao cũng đã có phần miễn dịch. Pháo Thiên Minh vừa ngây ra một chút, con chó đã ở cách hai người năm trượng, nghiến răng nhìn hai người, có vẻ như đang suy nghĩ nên tấn công ai trước.
"Đám ti tiện..." Đợi một lúc, đại cẩu bắt đầu những lời mở màn trước khi ăn thịt.
Pháo Thiên Minh hoảng hốt kêu lên: "Dừng lại!" Một người một chó ngơ ngác nhìn y.
Pháo Thiên Minh run sợ hỏi: "Chó biết nói à? Có nhầm không đấy!"
"Ta không phải chó! Ta là Kỳ Lân, là Hỏa Kỳ Lân anh tuấn tiêu sái hiếm có trong muôn vật." Con chó lớn... Kỳ Lân rất tức giận, ngọn lửa toàn thân từ nửa thước ban đầu bùng lên cao nửa trượng.
"Tường Thụy Kỳ Lân? Là thần thú! Vậy thì phải được tôn kính."
Đại cẩu rất trịnh trọng gật đầu, thể hiện đồng ý với Pháo Thiên Minh, trong lòng đã quyết định xem ai sẽ là mục tiêu đầu tiên: "Nhân loại hèn hạ kia, ngươi đến."
"Ngừng!" Con chó lớn nhìn Pháo Thiên Minh, đã có ý muốn thay đổi quyết định.
"Đừng nói lòng vòng vô nghĩa, nói rõ ra, ta sợ văn cổ. Hơn nữa ngươi sống lâu đến thế rồi mà không chịu tiến hóa à."
Con chó lớn tức giận, vươn vuốt ra đè Pháo Thiên Minh xuống đất nói: "Sinh vật bò sát phương Tây còn biết nói văn cổ, ta đường đường là thần thú Trung Hoa lại không thể nói vài câu sao?"
"Đúng! Đúng! Xin ngài cứ nói."
Con chó lớn rút vuốt lại và nói: "Nếu không phải trước khi ăn còn phải nói lời mở màn, ngươi đã..."
۩ ۩ ۞ ۩ ۩