TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 137: Thiên Long loạn lạc 34

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

"Thiên Địa Đồng Thọ!" Tử Phi Tử lợi dụng lúc Huyết Ảnh quay đi, lật tay rút kiếm đâm về phía sau lưng hắn. Huyết Ảnh giật mình, vội vàng tránh né chỗ hiểm, nhưng vẫn bị đâm xuyên qua. Tử Phi Tử chịu đau rút kiếm ra, Huyết Ảnh hóa thành ánh sáng trắng biến mất. Pháo Thiên Minh nhanh chóng kéo Tử Phi Tử đi, Hoa Mãn Thiên đứng gác ở cửa chính vung kiếm đâm vào ngực Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh rút kiếm ra xoay vòng, từ từ gạt ra, sau ba chiêu đã ép lui Hoa Mãn Thiên ba bước.

Mã Không Quần lạnh lùng cười một tiếng, đập tay xuống bàn rút một thanh đao, lao thẳng đến Pháo Thiên Minh đang chạy trên mặt bàn. Mới chạy đến giữa đường thì Tiểu Nhị quay người vung đao tung đao quang Thiên Tự đao trong Thiên Địa Tam Tuyệt Đao. Mã Không Quần đoán được sẽ có kẻ đánh úp nhưng không ngờ ánh đao như ánh trăng, lan rộng bốn mét vuông. Hắn lập tức dừng bước, đao trong tay xoay một cái tung ra một loạt đao quang. Hai luồng đao khí va chạm tiêu tan thành vô hình.

Hai trăm NPC xông lên tấn công, Vụ Trung Hoa đánh loạn song chưởng, chỉ ba chiêu là đoạt mạng người. Ba bên đều gặp nguy hiểm, Vân Tại Thiên và Công Tôn Đoạn, Hoa Mãn Thiên công kích Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh đã đặt Tử Phi Tử vào góc tường, đối mặt với ba cao thủ cùng tấn công, chỉ có thể mở hết tám thành nội lực vẽ vòng tròn phòng thủ. Y quyết định nếu hết nội lực mà không có biến cố gì khác sẽ tự mình chạy trốn, cứu được mạng nào hay mạng ấy, lúc này mà nói đạo nghĩa cũng sẽ bị Vụ Trung Hoa cho là ngu ngốc.

"Tiểu Bạch! Con mẹ nó sao ngươi không giúp?"

Diệp Khai trầm ngâm rồi nói với Tiểu Hắc: "Ta nói thật với ngươi, thực ra hai ta đã lẫn lộn thân phận. Ta mới là người trả thù, ta mới là người con bị Mã Không Quần giết cha.

"Ngươi nói dối!" Tiểu Hắc nghiến răng nói.

"Ta không hề!"

Tiểu Hắc đã tin lời Diệp Khai, nhưng cây đao trong tay hắn ta siết chặt hơn.

Diệp Khai thở dài: "Ta đã tha thứ cho hắn rồi. Chỉ có lỗi với ngươi thôi, để người vô tội như ngươi sống trong thù hận suốt mười tám năm. Ta vẫn không biết phải nói sao cho đúng, thực sự xin lỗi ngươi."

Tiểu Hắc im lặng một hồi lâu rồi nói: "Ngươi có biết tại sao tên ta là Hồng Tuyết không? Bởi vì mười tám năm trước, toàn bộ tuyết ngoài Mai Hoa am đã bị nhuộm đỏ. Cái tên này luôn nhắc nhở ta rằng báo thù là sự lựa chọn duy nhất của ta, thậm chí ta ở bên nữ nhân tay ta vẫn đặt trên chuôi đao. " Lại im lặng một lúc rồi nói: "Cảm ơn ngươi đã nói với ta, bây giờ ta thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ta không cần phải căm ghét bất cứ ai nữa."

"Các ngươi nói chuyện xong rồi thì mau giúp đi..." Tiểu Hắc và Diệp Khai toát ra hai luồng sát khí khiến Pháo Thiên Minh ngậm miệng lại, thầm rủa: Mẹ nó! Đợi sư phụ ngươi xuất quan, xem ta phỉ báng ngươi như thế nào.

Lúc này nội lực của Tiểu Nhị đã cạn, đao của Mã Không Quần chém xuống. Đột nhiên thấy lưỡi đao lóe lên, bảo đao trong tay Mã Không Quần gãy làm đôi. Không ai có thể miêu tả tốc độ của nhát đao đó, khi mọi người quay sang nhìn Tiểu Hắc, dao của hắn ta đã về vỏ, không ai nhìn rõ hình dáng thanh dao.

"Mã đường chủ, xin gọi mọi người dừng tay." Diệp Khai lật tay, một phi đao xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn không nhìn Mã Không Quần, chỉ lặng lẽ ngắm phi đao trong tay. Chủ nhân của thanh phi đao này từng dạy hắn: Hận thù chỉ đem lại đau khổ và hủy diệt, còn tình thương và khoan dung mới là vĩnh cửu.

"Tiểu Lý Phi Đao?" Mã Không Quần toát mồ hôi lạnh, nếu nói chứng kiến đao pháp của Tiểu Hắc còn có thể dùng mạng người để đánh đổi, thì thanh phi đao huyền thoại này là hắn ta tuyệt đối không thể tránh khỏi. Không phải hắn thiếu tự tin, mà vì thanh đao này quá nổi tiếng. "Tiểu Lý Phi Đao, lệ bất hư phát."

"Dừng tay!" Mã Không Quần gầm lên, mọi người dừng lại.

Pháo Thiên Minh bước tới trước mặt Diệp Khai, cũng rút ra một thanh phi đao, đoạt lấy phi đao trong tay Diệp Khai, so sánh hỏi: "Có gì khác nhau? Tại sao phi đao của ngươi mạnh hơn, còn phi đao của ta thì không có uy lực gì?"

"Bởi vì ta chỉ có một mạng, nên uy lực phải lớn hơn một chút. Ta cũng rất bất đắc dĩ." Diệp Khai mỉm cười đi đến bên cạnh Mã Không Quần, bắt đầu thì thầm.

"Tiểu Hắc, đao của ngươi thật quá... không nhìn rõ, có thể rút ra cho ta xem không?"

"Ta không cần rút đao nữa, nếu ngươi muốn ta có thể tặng đao cho ngươi." Tiểu Hắc thật sự đưa thanh đao màu đen tới.

"Thái Cực đao? Mẹ nó chứ, ngươi có thể dạy luôn đao pháp cho ta không?"

"Không thể!" Tiểu Hắc đột nhiên cười nói: "Tuy nhiên, ta nghĩ sau này sẽ không còn hòa thượng nào đến quán rượu tìm ngươi gây chuyện nữa."

Pháo Thiên Minh bất mãn nói: "Đao thì ngươi cất kỹ đi, nói cho cùng ba người chúng ta chạy đến chỗ hoang vu này một chuyến cũng chẳng có phần thưởng gì à?"

Y quay sang nhìn Tử Phi Tử nói: "Chỉ có một mình hắn lấy được chân giải thôi."

۩ ۩ ۞ ۩ ۩