TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 135: Thiên Long loạn lạc 32

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

"Đúng! Vì vậy ta nhận ra ngươi là người làm ăn chân chính, ta tin tưởng vào uy tín của ngươi."

Bí kíp vô danh, học xong sau khi rút kiếm tốc độ tăng 20%. Có học không? Pháo Thiên Minh chọn Có...

Chú thích: Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, nhân vật trong tiểu thuyết Đại Sa Mạc, Sở Lưu Hương hệ liệt. Nghề nghiệp sát thủ, rút kiếm cực nhanh, chuyên đâm yết hầu. Hào quang của hắn che khuất các nhân vật phụ như Hồ Thiết Hoa. Là người ngoài lạnh trong nóng, quân tử tới mức gần như cổ hủ.

Hôm sau, ba người Pháo Thiên Minh tới Vô Danh cư ở Biên Thành, một chiếc xe ngựa màu đen bóng lao tới, dừng ngay trước cửa. Một người áo trắng đứng bên xe nói: "Ba vị là nhóm khách đầu tiên, mời lên xe!"

Diệp Khai cũng lười nhác đi ra từ Vô Danh cư, hỏi: "Có phải các hạ là Phi Hạc Vân năm xưa được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất khinh công?"

Vân Tại Thiên kinh ngạc nói: "Các hạ thật có con mắt tinh đời, mời lên xe!"

Chờ thêm một lúc, Tử Phi Tử cũng lên xe. Người đánh xe quất ngựa, chiếc xe lao đi...

Pháo Thiên Minh nhận được lời mời kết giao bằng hữu của Tử Phi Tử. Sau khi chấp nhận, Tử Phi Tử gửi tin: "Mục đích của các ngươi là gì?"

"Ngươi nên nói mục đích của mình trước đã."

"... Lát nữa Huyết Ảnh sẽ chỉ ra một kẻ thù của Tam bão bản Mã Không Quần và một kẻ thù người chơi trong số khách mời NPC, còn mục đích của ta là giết hắn trước khi hắn nói ra."

"Liên quan gì đến ta?"

"Có liên quan chút đỉnh, bằng hữu NPC cụt tay của ngươi chính là kẻ thù của Mã Không Quần."

"Sao ngươi biết nhiều thế? Hình như quan hệ giữa ngươi và Huyết Ảnh không tốt lắm?"

"Lãnh Nhược Tuyết nói với ta, cô ấy nói Huyết Ảnh cứ dây dưa mãi quá mệt mỏi, nhân cơ hội này để Huyết Ảnh quay sang chú ý đối phó ta. Thẳng thắn đúng không? Nhưng ta không thể từ chối, vì nếu hoàn thành nhiệm vụ mà không chết, ta sẽ nhận được một bản chân giải tuyệt học. Ta không thể cưỡng lại cám dỗ này."

"Tại sao lại nói cho ta biết?"

"Bởi vì ta muốn ngươi giúp đỡ, khinh công của ngươi có thể nói là vô song trong giới người chơi. Ta muốn sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngươi đưa ta đi. Như vậy có lợi cho bằng hữu của ngươi, vì hắn vẫn đang ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó."

Pháo Thiên Minh liếc nhìn Tiểu Nhị rồi đáp: "Đã thỏa thuận!"

Lúc này cửa xe vang lên ba tiếng "cộc cộc cộc", có vẻ như ai đó đang gõ cửa chiếc xe đang lao nhanh. Tiểu Nhị kinh ngạc nói: "Tốc độ chắc phải 60 km/h rồi, ai mà lợi hại như vậy?"

Vân Tại Thiên mở cửa xe, một bàn tay từ trên nóc xe treo xuống. Bàn tay vàng vọt gầy guộc, trong tay cầm cái bát nứt. Một giọng nói âm dương quái khí vang lên trên nóc xe: "Có rượu không, mau rót cho ta một chén, ta sắp chết khát rồi."

Vân Tại Thiên nhìn bàn tay đó, lại mỉm cười: "May là trên xe vẫn còn rượu, sao Nhạc tiên sinh không xuống xe?"

Hai bàn chân đen nhẻm, đi giày cỏ rách nát, một giày còn mất một nửa đế, đang lắc lư theo nhịp rung của chiếc xe. Bỗng một bóng người lóe lên, một người nửa say nửa tỉnh ngồi đối diện bốn người chơi. Hắn mặc áo thanh sam của tú tài, không những giặt rất sạch sẽ mà còn không có một vá; nhưng mùi hôi thối tỏa ra khắp người chứng tỏ ít nhất hắn cũng một năm rồi chưa tắm rửa. Bốn người chơi đều bịt mũi.

Vân Tại Thiên giới thiệu: "Đây chính là danh sĩ uyên bạc nhất giang hồ, Nhạc Nhạc Sơn, Nhạc Đại tiên sinh."

Pháo Thiên Minh bịt mũi nói: "Lão già, cút xuống ngay!"

"Người trẻ tuổi, sao có thể trông mặt mà bắt hình dong. Có rượu không?" Nhạc Nhạc Sơn hờ hững như không.

Vụ Trung Hoa gần như không thở nổi, ba người nhìn Pháo Thiên Minh, Pháo Thiên Minh gật đầu, cả bốn cùng xuất thủ tấn công Nhạc Nhạc Sơn. Nhạc Nhạc Sơn hết sức bất ngờ, trong xe hẹp không thể tránh né, bị đẩy tuột ra cửa xe, ngã xuống dưới xe.

Diệp Khai nói với vẻ hết sức tiếc nuối nói: "Vị này Nhạc Nhạc Sơn chính là danh túc của Võ Đang, chẳng phải Tổ sư gia của các hạ cũng có ngoại hiệu là "đạo nhân lôi thôi" à?"

Pháo Thiên Minh chỉ tay về phía trước hỏi: "Ngươi chắc chắn hắn là danh túc Võ Đang?" Diệp Khai gật đầu. Pháo Thiên Minh nhảy xuống xe ngựa, chạy vội tới.

"Xem khinh công của người trẻ tuổi này, ta chợt cảm thấy mình đã già rồi." Vân Tại Thiên chậm rãi nói.

"Ta cá với các hạ, chẳng mấy chốc hắn sẽ dẫn tên kia về thờ phụng như gia gia đấy." Tiểu Nhị quá hiểu tính cách của Pháo Thiên Minh.

"Hắn dám làm như vậy? Ta sẽ đánh cả hắn ra ngoài!" Vân Trong Sương đắc thủ đánh văng danh túc Võ Đang xuống xe, đã cảm thấy mình hết sức bất phàm.

Mọi người đợi một lúc không thấy Pháo Thiên Minh quay lại, đang bàn tính có nên dừng xe đợi hay không, thì Pháo Thiên Minh lách mình nhảy vào trong xe, thở hồng hộc nói: "Chết tiệt! Chạy nhanh quá, các hạ không chịu đợi ta à?"

Vân Tại Thiên hỏi: "Nhạc đại tiên sinh đâu rồi?"

۩ ۩ ۞ ۩ ۩