Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
"Nhỏ mọn thế à? Tiểu nhị mang mười cân rượu ngon thượng hạng ra đây. Ta mời thì được chứ?"
Diệp Khai cười khổ nói: "Ông chủ, ngươi chạy đến đây làm gì thế?"
Tiểu Hắc im lặng đứng dậy định bỏ đi, Pháo Thiên Minh vội kéo vai giữ lại nói: "Hiếm khi gặp mặt, cổ ngữ có câu: Có bằng hữu từ phương xa đến, nên hâm bầu rượu nóng."
Tiểu Nhị nghi hoặc hỏi: "Ai nói câu đó vậy?"
"Hình như là Luận Tử nói."
"Là câu nói trong Luận Ngữ của Khổng Tử..." Vụ Trung Hoa vừa giải thích cho Pháo Thiên Minh, vừa nhận ra mình nói sai, lập tức im lặng ngẩn ngơ.
"Ha ha! Tiểu cô nương thật dễ thương. Vị huynh đài này, ta mời ngươi uống rượu nhé?" Một thiếu niên áo tím đi tới hỏi Diệp Khai. Eo của hắn rất nhỏ, vai lại rất rộng, trên bội kiếm đính đá quý lấp lánh, cán kiếm màu tím đỏ hợp với màu áo của hắn.
"Thôi khỏi." Diệp Khai mỉm cười từ chối.
"Ngươi có biết ta là ai không?"
"Không rõ lắm, ta còn không chắc ngươi có phải là người không nữa."
Thiếu niên tím tức giận, định rút kiếm nhưng phát hiện kiếm của Pháo Thiên Minh đã đặt lên cổ mình. Pháo Thiên Minh rút kiếm về nói: "Xin lỗi nhé, người ta không nói chuyện với ngươi." Rồi quay sang nói với Tiểu Nhị: "Võ công bên này thật rác rưởi. Nhiệm vụ của ngươi rất có hy vọng thành công."
Vụ Trung Hoa lặng lẽ chọc Pháo Thiên Minh rồi nói: "Tiểu Bạch cười rất dâm đãng."
Nụ cười của Diệp Khai cứng đờ, miễn cưỡng nở một nụ cười khác nói: "Nghe lén người khác nói thầm thật sự không vui chút nào."
Lúc đó một đoàn ngựa nhanh từ xa đến, một nửa dừng lại trước cửa Vô Danh cư, một người áo trắng bước vào quán rượu nhìn quanh mọi người, rồi lịch sự hỏi: "Xin hỏi các vị có phải mới đến đây hôm nay không?"
Thiếu niên tím ôm kiếm, người áo trắng lập tức khách khí nói: "Thật xin lỗi, ta không hỏi các hạ. Có điều chúng ta đang hỏi công tử nhà ngài."
Thiếu niên tím tức giận, định rút kiếm nhưng Diệp Khai lăng không đẩy một cái, kiếm tuy rút ra nhưng chỉ còn chuôi, lưỡi kiếm đã trượt vào vỏ. Tiểu Hắc "hừ" một tiếng: "Xen vào chuyện người khác!"
Người áo trắng vẫn lịch sự hỏi: "Xin hỏi có phải các vị mới đến đây hôm nay không?"
Diệp Khai cười đáp: "Đúng vậy, không ngờ 'Nhất Kiếm Phi Hoa' Hoa Mãn Thiên danh chấn giang hồ hai mươi năm trước, lại hỏi han cung kính như thế, thật khiến chúng ta rất có thể diện."
Hoa Mãn Thiên thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn nói tiếp: "Tam lão bản muốn mời các vị anh hùng trưa ngày mai đến gặp mặt."
"Tại sao chúng ta phải đi?" Vụ Trung Hoa nói: "Ta muốn đi xem sa mạc."
"Lợn à! Không thấy đó là nhiệm vụ sao?" Pháo Thiên Minh thì thầm.
"Ồ!" Vụ Trung Hoa kêu lên: "Vậy thì ta cũng đi xem thử."
"Ta cũng miễn cưỡng đi vậy." Người nước ngoài nói với theo.
Pháo Thiên Minh khinh bỉ hai người nói: "Một trăm lượng vàng ta đi."
Hoa Mãn Thiên mỉm cười, thật sự đưa qua một tờ ngân phiếu, Pháo Thiên Minh cũng thật sự nhận lấy hỏi: "Có thể nói cho ta biết phải đòi bao nhiêu tiền thì ngươi mới trở mặt không?"
"Các hạ đừng hỏi thì hơn, nếu không sẽ hối hận đấy."
Tiểu Hắc đứng dậy nói: "Ta không đi!" Rồi từ từ bước về phía cửa ra.
Pháo Thiên Minh vươn tay: "Có tiền là hắn đi." Diệp Khai thấy Hoa Mãn Thiên thật sự lấy tiền ra, vội chạy đến bên Tiểu Hắc thì thầm vài câu. Mọi người cảm nhận được sát khí của Tiểu Hắc nhưng cuối cùng vẫn không ra tay, gật đầu rồi tiếp tục bước từng bước đi ra cửa. Đột nhiên hắn quay lại nói: "Ông chủ không được theo, nếu không ngày mai ta sẽ không đi."
Pháo Thiên Minh cười khẩy, Hoa Mãn Thiên đành lại đưa thêm một tờ ngân phiếu. Mọi người cảm nhận được sát khí từ Tiểu Hắc lại bộc phát ngoài cửa.
"Hóa ra kiếm tiền lại đơn giản như vậy." Tiểu Nhị vô cùng cảm thán.
"Ngay cả NPC mà cũng tống tiền được, thật con mẹ nó chả còn tí nhân tính nào." Huyết Ảnh và Lãnh Nhược Tuyết bước vào Vô Danh cư.
Pháo Thiên Minh không nói hai lời, rút kiếm công thẳng vào Huyết Ảnh. Huyết Ảnh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, đeo bộ quyền sáo trên tay ra đỡ đòn. Nhưng... chưa đầy ba chiêu, Huyết Ảnh đã bị thương. Pháo Thiên Minh vung kiếm chuẩn bị kết liễu thì một thanh trường kiếm ngăn lại.
Pháo Thiên Minh thấy là Hoa Mãn Thiên, cổ tay rung mạnh đâm thẳng vào ngực hắn. Hoa Mãn Thiên vung ra hơn mười đóa kiếm hoa, Pháo Thiên Minh vung kiếm quét sạch kiếm hoa. Hai người giao kiếm rồi dừng tay, cùng đánh giá sơ bộ về đối phương. Kiếm pháp Pháo Thiên Minh hơn Hoa Mãn Thiên, nhưng nội lực kém khá nhiều. Tuy vậy, Pháo Thiên Minh tự tin có thể thắng bại chia năm năm mà không dùng khinh công.
Hoa Mãn Thiên khách khí nói: "Vị Huyết Ảnh tiên sinh này là khách quý mà Tam lão bản mời riêng tới, kính mong thiếu hiệp nể mặt tại hạ."
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi." Pháo Thiên Minh tiện tay nhận thêm tờ ngân phiếu, Hoa Mãn Thiên gật đầu nói nhỏ với Huyết Ảnh rồi cùng nhau bước đi.
"Chử Trà, ngươi giỏi bóc lột thật đấy, kiếm được 400 lượng vàng rồi." Vụ Trung Hoa hâm mộ nói.
۩ ۩ ۞ ۩ ۩