TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 128: Thiên Long loạn lạc 25

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Thấy Tinh Ảnh gặp nguy, A Châu đẩy mạnh Tinh Ảnh ra khỏi cổng, còn bản thân thì ăn trọn cú chưởng vào lưng. A Châu ngã sóng soài, miệng phun máu tươi. Vụ Trung Hoa và Pháo Thiên Minh hoảng hốt kêu lên: "Tiểu Tuyết, cứu người!"

Lão hòa thượng đẩy nhẹ Lục Nguyệt Tuyết ra, thở dài: "Hy sinh cứu người, đáng khen. Phật pháp vô biên, các ngươi đã có được Dịch Cân Kinh, muốn tu luyện cần được Phật pháp điểm hóa. Các ngươi có duyên với kinh văn này, ta cũng không làm khó dễ. Vết thương không nặng, điều trị vài ngày là khỏi." Nói xong xoay người bỏ đi.

Pháo Thiên Minh và Vụ Trung Hoa vội đỡ A Châu dậy, thấy sắc mặt quả thực không nguy hiểm đến tính mạng nên đều yên tâm, để Lục Nguyệt Tuyết đỡ A Châu rời đi. Nhưng mấy người mới tập hợp với Tinh Ảnh ngoài sơn môn, đi được một đoạn đường ngắn đã gặp phải gần trăm cao thủ Ma Giáo và Vũ Sơn chặn đường, đứng đầu là Chân Hán Tử và Thải Vân Phi.

"A Tử! Ngươi làm vậy là có ý gì? Ra khỏi chùa rồi, nhiệm vụ đã kết thúc."

Thải Vân Phi cười nói: "Nhưng cô gái NPC này vẫn cầm Dịch Cân Kinh!"

"Làm sao các ngươi biết?"

Một nữ đệ tử Ma Giáo bước ra nói: "Vì ta chính là Tiểu Trư Trư."

"Thôi nào, đây là hiểu lầm, bằng hữu của ta là Tiểu Chu Chu."

"Tiểu Chu Chu mà ngươi nói là tỷ tỷ của ta đấy."

Pháo Thiên Minh im đành lặng hỏi: "Bây giờ phải xử lý thế nào đây? Xin hai vị cho chúng ta đường sống." Y hết sức hối hận vì đã lãng phí hết nội lực chỉ vì chuyện thể diện.

"Ngươi giao Dịch Cân Kinh cho chúng ta, chúng ta cam đoan sẽ không làm hại cô gái NPC này. A Minh à, hai mũi phi đao lúc nãy thật là...đáng sợ, ngay cả cao thủ NPC đệ nhất Thiếu Lâm cũng không tránh kịp, nhưng...có vẻ như nội lực của ngươi không theo kịp phải không? Vậy nên ta hy vọng ngươi có thể quyết định trong năm phút. Nếu không chắc chắn ngươi sẽ ôm người ta chạy mất. Nhưng chúng ta nói trước, nếu các ngươi dám làm nuốt tuyệt học thì chúng ta nhất định sẽ giết chết cô gái NPC này."

"Giao dịch cho ta!" Chân Hán Tử vẫn cảnh giác tột độ.

A Châu miễn cưỡng mỉm cười, đưa Dịch Cân Kinh cho Pháo Thiên Minh. Pháo Thiên Minh cầm lên xem, bên này chỉ duy chỉ có Tinh Ảnh khinh công tốt nhất, tiếc là chỉ có thể chạy một mình. Những người khác thì càng không cần bàn. Pháo Thiên Minh tiến lên vài bước, đưa tuyệt học cho Chân Hán Tử: "Giờ có thể nhường đường cho chúng ta rồi chứ?"

Chân Hán Tử cầm lấy: "Chử Trà à, chúng ta cũng có chút giao tình, ta thật không nỡ nuốt của... Nhưng đây là ý của tỷ tỷ ta, ngươi đừng trách ta... Thế quái nào lại toàn chữ Phạn? Con mẹ nó... Muốn học tuyệt học này cần trình độ Phạn văn cấp 6 trở lên."

Pháo Thiên Minh cười mỉa mai, y vừa mới thử qua. Y đã chuẩn bị sẵn, một khi học xong, sẽ lập tức bảo Tinh Ảnh dùng hết mười thành nội lực đưa A Châu quay lại Thiếu Lâm, chỉ cần bảo toàn tính mạng của cô ấy, sau này muốn vãn hồi gì cũng có thể từ từ tính toán.

"Phạn văn là ngôn ngữ cổ đại ban đầu của tiếng Phạn Ấn Độ, các chữ cái trong đó gọi là chữ Devanagari. Muốn học ngôn ngữ này, vị tiểu đệ kia phải quay trở lại thế kỷ XIX. Tất nhiên cũng không hoàn toàn tuyệt đối, không ít nhà khảo cổ cũng biết một số ngôn ngữ, nhưng chắc chắn không đạt tới trình độ cấp 6. Nói tới cấp độ ngôn ngữ, ta thật tức giận... Sự tiến hóa ngôn ngữ ở các nước cổ đại tương đối giống nhau, duy chỉ có Trung Quốc giữ được đặc trưng hình vuông của chữ viết. Mặc dù trải qua... Đừng xem thường Tần Cối... Chế độ quan liêu... Xã hội phong kiến... Xã hội tư bản... Chứng khoán... Dầu khí Trung Quốc... Khủng hoảng tín dụng... " Vụ Trung Hoa nói liền một mạch.

Pháo Thiên Minh nhăn nhó hỏi: "Tiểu Hoa à, ngươi tốt nghiệp chuyên ngành gì vậy?"

"Tiến sĩ kép triết học và văn học Trung Quốc. Nói đến chuyện này, ban đầu ta..."

"À! Đĩa bay..." Mọi người khinh bỉ nhìn Pháo Thiên Minh, còn Vụ Trung Hoa đang nhăn mặt vì bị y lừa. Nhưng càng người cảm ơn Pháo Thiên Minh vì không khiến bọn họ nhớ lại thời sinh viên đau khổ.

Thải Vân Phi nói: "Đưa ta xem nào." Chân Hán Tử do dự một lúc rồi vẫn đưa tuyệt học cho Thải Vân Phi. Thải Vân Phi che miệng cười nói: "A Minh à, ta nói rồi, ở bên cạnh ngươi, ta sẽ gặp vô vàn may mắn. Chân Hán Tử, ta bán rẻ cho ngươi sáu mươi vạn nhân dân tệ đấy. Đừng nhìn ta thế, vừa vặn ta biết cách biến quyển sách này thành tiếng Trung. Ta nói thẳng cho ngươi biết để ngươi khỏi mất công tìm hiểu, chỉ cần ngâm nó trong nước là được. Ta cam đoan nếu đem bán đấu giá, chắc chắn sẽ thu về thêm hai mươi vạn."

Chân Hán Tử tức giận rút kiếm ra, nhưng Thải Vân Phi không hề tránh né, vẫn đứng yên nói: "Suy nghĩ kỹ chưa?"

Mũi kiếm của Chân Hán Tử dừng sát cổ họng cô, hắn hiểu nhát này đâm ra chắc sẽ không lấy lại được gì. Thải Vân Phi mỉm cười, nụ cười thấu tỏ tâm can.

۩ ۩ ۞ ۩ ۩