Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
"Tuy cô ấy chỉ là NPC, nhưng cũng có trí tuệ nhân tạo. Cái chết với họ không đáng sợ, nhưng ta nghĩ bị người mình tin tưởng phản bội hẳn rất đau khổ. Hồi nhỏ ta từng giúp bạn cùng bàn gian lận, kết quả cậu ấy tố cáo ta. Lúc đó ta đau lòng lắm, khóc cả ngày, nếu không có thầy giáo tới khuyên, ta đã không bao giờ đi học nữa. Rồi hồi cấp 2..."
Pháo Thiên Minh chỉ thấy muốn rút kiếm giết người, nhìn sang thì Xa và Lục Nguyệt Tuyết cũng chẳng khá hơn là bao, cả hai người trông như chuột mài răng.
Tin nhắn: Xa, nếu chúng ta làm, có phải Vụ Trung Hoa sẽ lải nhải cả đời không?
Trả lời: Khả năng rất rất rất cao.
Sau khi gửi tin nhắn, Xa nói: "A Châu à, ta khuyên cô bỏ qua nhiệm vụ này đi, bên kia có hàng vạn người chờ cô tự sa vào lưới. Đây không phải cửu tử nhất sinh mà là thập tử vô sinh. Cho dù Chử Trà huy động tất cả cao thủ bằng hữu, ta cũng không chắc có thể lấy được."
Lục Nguyệt Tuyết hỏi trong nhóm: "Phượng Hoàng, ngươi không nghĩ lại à? Nhiệm vụ này với chúng ta là dễ như trở bàn tay."
Xa đáp: "Tiểu Hoa à, ngươi làm công tác tư tưởng với Tiểu Tuyết đi."
"Thôi... ta hoàn toàn đồng ý với Phượng Hoàng."
“Không cần miễn cưỡng! Ta rất dân chủ.”
"Tuyệt đối không miễn cưỡng." Lục Nguyệt Tuyết lau mồ hôi lạnh. Mắt Xa sáng lên, cô đã nhận ra tiềm năng của Vụ Trung Hoa, đặc biệt là khả năng tác động tư tưởng người khác, nhất là nam giới.
A Châu cười khổ: "Nhiệm vụ Thiếu Lâm đã đưa ra, ta nhất định phải đi trộm."
Mọi người đều chìm vào trầm tư, khó khăn trong nhiệm vụ này không phải ở việc vào được Bồ Đề viện, bởi người chơi không thể tiếp cận Bồ Đề viện. Quan trọng là làm thế nào để lẻn qua hàng vạn người chơi canh gác mà không bị phát hiện, rồi sau khi lấy được tuyệt học thì làm sao thoát thân.
"Tiểu Tuyết, ngươi là cảnh sát, có cách nào không?"
"Ừm... ta làm việc trong văn phòng mà... thế này đi, các cậu chờ ta logout đi hỏi ý kiến đội trưởng. Hắn ta còn giỏi hơn nhân vật chính trong phim Hiện Trường Vụ Án."
...Mười lăm phút sau...
Lục Nguyệt Tuyết quay lại: "Đội trưởng bảo, ở nước ngoài có nhiều án lệ chỉ rõ, người nước ngoài sau khi phạm tội ở nước khác đã thoát thân thế nào. Đặc biệt là vụ khủng bố 9/11 ở Mỹ. Từ khác biệt về tín ngưỡng, văn hóa, nhiều kẻ khủng bố vẫn thoát thân dễ dàng. Điều này chứng tỏ tranh chấp giữa đạo và ma..."
Xa vỗ đầu Lục Nguyệt Tuyết: "Nói trọng tâm đi."
"Trước tiên A Châu phải đổi tên, rồi làm quen với cách nói của người chơi, rồi chúng ta... làm như vậy còn có hy vọng."
Xa lạnh run: "Các ngươi phất tay áo là đi, còn ta thì sao? Vạn nhất biết ta có dính líu, ta..."
"Thế thì điều chỉnh vị trí, ta sẽ nhờ Tinh Ảnh dẫn một nhóm đệ tử Võ Đang đến giúp đỡ."
"Bắt đầu từ gọi tên đi." Đạo diễn Pháo hô.
"Thanh Mai công tử..."
"Sai rồi!"
"Tiểu Trà, Tiểu Tuyết, Tiểu Hoa."
"Từ đây đến Thiếu Lâm mất bao lâu?" Lục Nguyệt Tuyết hỏi.
"Một tiếng đồng hồ."
"Vậy cũng được rồi, cô nhớ từ giờ tên cô là Tiểu Trư Trư, có nam giới chào hỏi thì đừng cười, đừng để ý. Giữ vẻ lạnh lùng như băng. Có thể nắm tay các cô gái khác, nhưng không được nhắc đến giang hồ. Ví dụ cô có thể nói: Nhìn Chử Trà kìa, đẹp trai thật đấy... Mẹ nó, ai nhổ nước miếng vậy?... Ao chiến nhổ à, ha ha! Tóm lại ý tưởng là vậy. Nói càng ít càng tốt, nếu có thể không nói thì đừng có nói. Chỉ cần lọt qua vòng ngoài vào Bồ Đề viện là được, còn lại làm theo kế hoạch."
"Trư Trư , cô hãy tập luyện thêm hai tiếng nữa rồi khởi hành."
Vì ba người kia không phải đệ tử môn phái, Xa chỉ có thể đi bộ theo từ Hà Nam, dù sao mấy điểm dịch chuyển của môn phái chỉ nhận thân phận chứ không quan tâm đội ngũ. Nếu không muốn đi đâu chỉ cần kéo theo một đệ tử môn phái là được.
Đi được nửa đường, ba con ngựa chạy tới từ phía sau, dẫn đầu là Ái Niếp Niếp: "Chử Trà, Phượng Hoàng các ngươi cũng lên Thiếu Lâm à?"
"Đúng rồi! Vợ ngươi đâu rồi?" Pháo Thiên Minh hỏi.
"Thằng nhãi nhà ngươi thật quá quắt, mỗi lần gặp là hỏi vợ ta. Đang chơi mạt chược rồi. À, cô gái này đẹp ghê ha, người chơi cho dù có chỉnh dung cũng hiếm ai đẹp thế này. Không biết tên gì nhỉ?" Ái Niếp Niếp có phần sợ vợ nhưng bản tính sắc lang chưa mất, có điều vẫn liếc quanh một cái rồi mới hỏi.
A Châu hừ một tiếng, không trả lời, vẻ mặt lạnh lùng. Ái Niếp Niếp bối rối không hiểu, đây chỉ là lời khen bình thường thôi mà. Pháo Thiên Minh thở dài, chỉ có thể theo khuôn mẫu này, ai đến cũng cho một gậy đập chết tươi.
Ái Niếp Niếp xấu hổ cười: "Còn tưởng là NPC chứ..."
"Mẹ ngươi, con mắt nào của ngươi thấy ta giống NPC?" A Châu phản ứng dữ dội đến mức khiến Pháo Thiên Minh giật mình. Thật khó tin cô nương vốn dĩ ôn hòa, thấu hiểu lòng người, bây giờ chỉ trong ba tiếng đồng hồ đã biến thành cô nàng lạnh lùng ngổ ngáo, chửi thề liên tục như vậy.
۩ ۩ ۞ ۩ ۩