TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 120: Thiên Long loạn lạc 17

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

"Có gì hay cơ chứ." Pháo Thiên Minh lật tay lấy ra cây đàn: "Ngũ Huyền Cầm... mẹ nó!" A Châu không chờ nữa, thì thầm với một gia đinh rồi gảy nhẹ đàn một cái. Sàn nhà trực tiếp biến thành cửa hầm, mọi người đều rơi xuống.

Pháo Thiên Minh vừa chạm nước là tung người bật dậy, chỉ thấy cách đó vài trượng Đoàn Dự, A Châu, A Bích ngồi chung trên một chiếc thuyền nhỏ. A Châu quay lại làm mặt quỷ với Pháo Thiên Minh: "Bảo ngươi sang mà không sang, tự chịu đi."

Cưu Ma Trí nổi giận, nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ đuổi theo. Pháo Thiên Minh hô to: "Này! Giải huyệt đạo cho ta! Con mẹ nó, không thể ngươi giết ta đi??... Đừng bỏ ta lại..." Pháo Thiên Minh trơ mắt nhìn bốn NPC đi xa, bỏ lại mình lẻ loi hưởng thụ chết đuối.

Lúc này một sợi dây thừng buông xuống, Pháo Thiên Minh ngước nhìn lên thấy là gia nhân vừa đưa đồ ăn, vội vàng nắm dây leo lên. Gia nhân vẫn mặt đờ đẫn nói: "A Châu tiểu thư sai đưa ngài đến Thính Hương thủy tạ." Pháo Thiên Minh cảm thấy rất có lỗi với A Châu, vừa rồi trong bụng còn ân cần thăm hỏi mẫu thân người ta.

Hai gia nhân đưa Pháo Thiên Minh xuống thuyền nhỏ, chèo đi. Những NPC cấp thấp này không có khả năng giao tiếp, Pháo Thiên Minh nói hai câu không thấy trả lời bèn tự rót bia uống.

Vừa đến Thính Hương thủy tạ, lại nghe thấy trong phòng náo nhiệt. Pháo Thiên Minh đẩy cửa bước vào, nghe một gã hỏi: "Cô là biểu muội của Mộ Dung Phục, thế thì tốt lắm. Tổ tiên họ Mộ Dung đã thiếu tổ tiên họ Diêu ta một trăm vạn lượng vàng, một ngàn vạn lượng bạc, đến nay đã hàng trăm năm, lại thêm lãi mẹ đẻ lãi con, khoản nợ này tính thế nào đây?"

Pháo Thiên Minh nhìn lại, thấy mười mấy gã nam nhân ngồi hai bên, Đoàn Dự, A Châu, A Bích đứng cạnh một thiếu nữ đối đáp với mọi người. Thiếu nữ kia dung đoan trang, mang nét ngây thơ... vô cùng xinh đẹp. Pháo Thiên Minh đẩy cửa bước vào, mọi người đều nhìn về phía y.

Pháo Thiên Minh chẳng hề để ý lớn tiếng hỏi: "Náo nhiệt quá nhỉ? Các ngươi rõ là vô tình, ba người cùng nhau bỏ chạy để lại ta uống nước một mình."

Chỉ thấy trong mắt Đoàn Dự hoàn toàn không có Pháo Thiên Minh, mặt mày si mê nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, nước miếng chảy ròng ròng đầy đất. A Châu nhẹ nhàng cười nói: "Ai bảo ngươi không nghe lời, chẳng phải ta gọi người cứu ngươi rồi sao?"

"Phải, phải. Nhưng cô có thể mở huyệt đạo cho ta trước không?"

A Châu nhìn sang nữ tử kia, nữ tử kia bèn mở miệng nói: "Hắn bị điểm trúng huyệt Đại Chuy, Kiên Tỉnh. A Châu mau giúp hắn thôi huyết qua cung là được."

A Châu vừa đi một bước, thì một thanh đại đao chắn ngang, có người nói: "Tại hạ là Diêu Bá Đương thuộc Tần Gia Trại, vị này là Mộ Dung công tử phải không?"

Pháo Thiên Minh liền mắng: "Mộ cái mẹ ngươi, cất đao đi..."

Chưa dứt lời, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh, kể cả nữ tử kia cũng hơi tức giận nhìn Pháo Thiên Minh mà nói: "Sao ngươi lại chửi họ của biểu ca ta?"

"Biểu ca? Mộ Dung Phục?"

Nữ nhân kia gật đầu. Pháo Thiên Minh vỗ trán nói: "Ra là Vương cô nương, hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt." Rồi đưa tay ra, nhưng nữ tử kia không hề có ý bắt tay, nghi hoặc nhìn y.

Pháo Thiên Minh cười nói: "Bây giờ có thể mở huyệt cho ta được chưa?" Diêu Bá nghe không nói phải chính chủ, cũng thu hồi đại đao. A Châu liền tiến lại thôi huyết qua cung cho Pháo Thiên Minh.

Diêu Bá Đương tiếp tục nói: "Thế này đi, loại chuyện này không thể nói rõ trong một sớm một chiều. Hôm nay cô nương tạm thời theo ta lên phía Bắc, đến Tần Gia trại nghỉ ngơi nửa năm. Người Tần Gia trại quyết không động đến một sợi tóc của cô nương. Thê tử của Diêu Bá Đương ta là một mĩ nhân tiếng tăm lừng lẫy một phương, lão Diêu ta vẫn luôn cực kỳ nghiêm khắc đối với nữ sắc, cô nương cứ yên tâm. Cô cũng không cần thu xếp hành lý, chúng ta vỗ tay một cái là đi ngay. Đợi khi nào biểu ca cô gom đủ tiền bạc, trả hết món nợ cũ kia rồi, ta sẽ hộ tống cô trở lại Tô Châu kết hôn với biểu ca. Tần Gia trại nhất định sẽ phải chuẩn bị một món quà lớn, lão Diêu còn đích thân đến uống rượu mừng của cô nữa." Nói xong cười sằng sặc.

Vương cô nương nghe mấy lời vô lễ ấy nhưng lại cười ngọt ngào, Pháo Thiên Minh liếc nhìn Đoàn Dự một cái, thầm cảm thán thay.

Kẻ cầm đầu của một nhóm người khác nói: "Vân Châu các ngươi thật quá tồi tàn, tiếc thay cho Vương cô nương rồi, ta muốn mời cô ấy đến Thành Đô phủ vui chơi một phen. Tư Mã Lâm ta lấy danh dự của Thanh Thành phái để bảo đảm, sẽ tuyệt đối không làm khó dễ gì Vương cô nương."

۩ ۩ ۞ ۩ ۩