TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 244: Đại chiến Tương Dương 22

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Tiếp đó, y rất cảm động trước sự giúp đỡ của Ái Niếp Niếp, và nhắn tin thề sẽ cố hết sức thua vợ hắn trong ván mạt chược tiếp theo để đền đáp. Cuối cùng, y đưa Đường Đường từ danh sách đen qua danh sách bằng hữu, và nhắn lại: "Hết nợ nhé!"

Sau một giờ, Dương Quá và Đại Điêu trở về Tương Dương, cuối cùng quân Mông Cổ bắt đầu mở màn tấn công thành trì. Mỗi mười vạn quân thành một phương trận bảo vệ trăm xe thang mây. Mỗi đợt tấn công gồm bốn phương trận, lần lượt là nam thành, bắc môn, tây thành và Bắc thành.

Sắp xếp phương trận cũng rất khoa học, phía trước là bộ binh, sau đó là xe thang, hai bên là kỵ binh hộ vệ, phía sau là kỵ binh cầm cung. Người chơi không có cách nào ngăn cản quân địch tiến lại gần. Thực ra cũng biết rõ, việc địch tiến đến là điều tất yếu, trận chiến chính diễn ra trên thành và đường phố, vì chỉ có hai địa hình này mới có thể ngăn chặn xung kích kỵ binh và đợt tấn công bằng cung tiễn của địch. Thiếu hai chiêu thức này, người chơi mạnh một chút cũng có thể dễ dàng đánh 1 chọi 10.

Lúc này người chơi đều rút về dưới chân thành, im lặng chờ giao chiến giáp lá cà. Riêng Pháo Thiên Minh lại ở cửa đông, tức cửa Thuỷ môn trò chuyện với Tinh Ảnh dưới nước. Cả hai đều rất phiền muộn. Pháo Thiên Minh phiền muộn vì Dương Quá và Quách Tĩnh đang tuần tra phòng thủ, nên mình chỉ có thể trốn ở nơi yên ắng này. Còn Tinh Ảnh thì đang cùng thuyền với Hắc Nữu, hắn ta không chịu được ánh mắt lấp lánh sao của cô nàng này. Bây giờ đừng nói tới tán gẫu với Pháo Thiên Minh, hắn còn muốn lập tức mặc giáp trụ đi bắt Thành Cát Tư Hãn.

"Có hoạt động gì không?" Tinh Ảnh thoát né tránh Hắc Nữu.

"Hoạt động ư? Không có, ta cũng đang chán nản đây. Kẻ thù của ta ngoài cửa đông ra còn lại không đâu không có. Cứ phải lang thang khắp nơi, ngoài việc tự sát ra, ta không nghĩ ra hoạt động có ý nghĩa gì khác."

"Ài! Chuyện chịu chết có ý nghĩa như vậy, ta không làm được đâu. Ta mà chết, các ngươi đều rớt cấp. Thôi, ngươi xuống đây cùng ta chiêm ngưỡng cảnh đẹp sông Hán đi." Tinh Ảnh mời Pháo Thiên Minh làm bóng đèn, đồng thời bổ sung tin nhắn: đại ca, cứu mạng với. Nếu không nhờ võ công của ta tốt, trên thuyền cô ả đã lột da ta rồi.

Pháo Thiên Minh cười khà khà nhảy xuống từ thành đông, đáp xuống chiếc thuyền nhỏ một cách vững vàng. Sau đó y nhận ra mình thật sự không được lòng người, Hắc Nữu vẫn đen mặt, không buồn chào hỏi y, ánh mắt nhìn y như nhìn một con ruồi, mà còn là loại ruồi đầu xanh. Nhưng da mặt Pháo Thiên Minh vốn dày, hoàn toàn không để ý mà bắt đầu trò chuyện cùng Tinh Ảnh, cũng không coi trọng chủ thuyền da đen kia.

Chậm rãi đi cả chặng đường, họ nhìn thấy đại quân Mông Cổ bên kia sông Tương Dương, dàn hàng rào dọc theo bờ sông. Trong hàng rào là cung thủ và kỵ binh. Quân Mông Cổ thiệt thòi là không có chiến thuyền, trước đây có một nhóm nhỏ lính làm phương tiện gì đó bằng gỗ cố gắng vượt sông, nhưng bọn chúng kém về thủy tính, bị thuyền người chơi húc một cái hay bị cắt dây leo cắt lặn xuống khó tìm. Số người biết bơi chó còn khó tìm chứ đừng nói đến thi đấu thể thao trong Olympic. Vì vậy quân Mông Cổ đành tuyệt vọng bỏ qua chuyện vượt sông. Nhưng cứ như vậy, người chơi hải quân lại vô cùng nhàm chán. Không việc gì thì chèo thuyền cũng coi như du lịch, nhưng nếu phải nhàm chán trên thuyền cả mười ngày thì thật đau khổ không thể tả. Vì thế, số người chơi lặn xuống tấn công quân Mông Cổ cũng khá nhiều, may mắn là phong cảnh hai bên bờ cũng không tệ. Hơn nữa tỷ lệ nữ giới cũng khá cao, uyên ương đùa nước, câu cá thi thơ cũng là một cách giết thời gian. Điều này cũng cho thấy những gã hán tử nhảy xuống thuyền để đấu với quân Mông Cổ, hoặc là ngoại hình hoặc miệng lưỡi đều có sự vấn đề nhất định. Có câu nói thời thế tạo anh hùng, có lẽ nói đến chuyện này. Nghe nói dáng dấp Chu Nguyên Chương cũng tương tự.

Nói chung, sau khi thiếu đi 209 gã hán tử mình đầy huyết tính, chiến thuyền cũng thưa thớt hẳn. Pháo Thiên Minh thấy những người thật sự cảnh giác chiến đấu chỉ là một phần vạn, nhưng vì muốn yên tĩnh nên mọi người vẫn giãn ra khắp nơi. Quân Mông Cổ muốn phục kích cũng không dễ.

Mặt khác, hai bên đã giao chiến giáp lá cà. Quân Mông Cổ dùng một chiến thuật rất vô liêm sỉ. Đầu tiên phái bộ binh tấn công thành, sau khi giao chiến với người chơi trên thành, chúng bắn mưa tên từ xe thang xuống. Một loạt bắn xong loạt thứ hai tiếp nối, hoàn toàn không quan tâm đến sinh mạng binh sĩ. Sau vài loạt, người chơi trên thành hoặc lui về hoặc tử trận. Thành nhanh chóng thất thủ, lúc này trận chiến mới thực sự quyết liệt.

۩ ۩ ۞ ۩ ۩