TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 234: Đại chiến Tương Dương 12

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Tinh Ảnh nói tiếp: "Ta không định đi giữ thành, Võ Đang có mười mấy đệ tử mang theo thuyền nhỏ, chúng ta định trốn trên sông Hán, lánh nạn qua mấy ngày này."

"Thuyền loại nhỏ? Một chiếc thuyền đó chỉ chở được mười một người, có vẻ chưa đủ?"

"Không phải ai cũng muốn đi, ta đã hỏi rồi, phần lớn mọi người vẫn muốn ở lại thủ thành. Chỉ khoảng trăm người mệt mỏi trong hai ngày nay, điểm cống hiến cũng được khá nhiều rồi."

"Ừm...nhưng Chử Trà không thể đi." Đường Đường chỉ vào Pháo Thiên Minh nói.

"Tại sao chứ?" Pháo Thiên Minh rất bất mãn. Y thì đi đâu cũng vậy, nhưng bảo y ở cùng Đường Đường, y sẽ cảm thấy có lỗi. Khóa luyện cấp tháng này y không thể vắng mặt được, thiệp mời núi Lôi Cổ sơn vẫn còn đó. Ban đầu y định cố gắng vượt qua lần này, nào ngờ bị ép đi thủ thành. Chưa kể, các đệ tử Võ Đang còn lại chắc chắn sẽ do y chỉ huy, vậy là tiếp xúc với Đường Đường là điều không tránh khỏi. Giờ y nhận ra Đường không còn e dè nữa, ánh mắt trần trụi như huấn luyện viên mới tuyển, thu hết mọi ý xấu trong lòng mình... Cái mụ Xa chết tiệt kia!

"Võ công của ngươi tốt nhất." Đường Đường đơn giản hóa vấn đề phức tạp. "Hơn nữa, ta muốn ngươi đi."

Xa! Chắc chắn là mụ giở trò. Nhưng nói đến thế này rồi, còn có thể từ chối được sao? Pháo Thiên Minh gật đầu: "Đúng thế. Là cao thủ, ta nên đền đáp xã hội, đền đáp võ lâm. Cô thấy đấy, tiểu binh như ta giác ngộ quá thấp. Chẳng trách ngày xưa không thể ở lại quân đội."

"Vậy ta cũng đi đền đáp xã hội." Vụ Lý Hoa nhảy dựng lên nói.

Tinh Ảnh kinh ngạc hỏi: "Chẳng phải lúc nãy ngươi..." Chưa dứt câu đã bị Thiên Sơn Lục Dương Chưởng đánh bị thương nhẹ. Ôi nữ nhân! Tinh Ảnh vừa bôi thuốc vừa thầm cảm khái.

Pháo Thiên Minh là người lão luyện, hiểu suy nghĩ hai cô gái. Vụ Lý Hoa chỉ coi y là một người đàn ông không tệ, muốn yêu thì tại sao không? Không yêu cũng chẳng mất mát gì. Kiểu phụ nữ này cũng khá phổ biến, có hảo cảm nhưng không thấy có tình cảm. Còn Đường Đường, Pháo Thiên Minh không hiểu sao cô lại thích một gã vô dụng như y. Phải biết mình là loại thanh niên ba không, không địa vị, không hoài bão, quan trọng nhất là không tiền, suốt ngày chỉ biết chơi trò chơi. Ngay cả trong trò chơi cũng có thể thấy nhân phẩm của y ra sao... Nhưng một cô gái như Đường Đường chắc chắn sẽ không thích điều đó. Giống như phụ nữ có học thức sẽ không thích tay anh chị xã hội đen. Dĩ nhiên nếu xã hội đen có tiền thì khác. Thêm nữa, xã hội đen thường có tiền (là loại đại ca, chứ không phải tay sai, lưu manh, du đãng).

Đến khu phòng thủ Thiếu Lâm, Pháo Thiên Minh không quen Long Thành và Trùng nên cũng không chào hỏi. Chỉ cùng Ái Niếp Niếp lên đường. Pháo Thiên Minh nhìn quanh, thật uất ức, hai bên là ngựa chiến Quảng Đông, vừa chạy vừa có thể uống rượu ăn đậu phộng, còn mình với Vụ Lý Hoa phải vận công chạy, chỉ có khói bụi vào mũi.

Ái Niếp Niếp liếc nhìn Pháo Thiên Minh, đưa tay vén áo lên. Biết tâm trong lòng tên này đang gào thét bèn thu ngựa cùng hai người nhảy xuống chạy. Hôm nay, hắn ta không chỉ e ngại Pháo Thiên Minh và Tinh Ảnh mà cả đệ tử mới nhập môn Võ Đang cũng khiến hắn ta khiếp sợ. Mình vẫn còn thiếu mưu lược... cần phải rèn luyện thêm. Pháo Thiên Minh cười hí hửng, thu Lôi Xuân về nói: "Suýt nữa thì cướp cò. Ái Niếp Niếp, bây giờ ngươi và bọn ta đều chỉ còn chút ít nhân thủ, quay lại cũng chẳng làm được gì. Mọi việc hiện giờ đều đổ dồn lên vai thằng nhãi Vô Song Ngư kia."

Ái Niếp Niếp thở dài: "Vô Song Ngư? Ài! Ai bảo Ma Giáo người đông thế lực mạnh kia chứ. Quay lại chỉ biết nhìn theo sắc mặt người khác mà thôi." Xưa kia là lực lượng tấn công chủ lực, nay lại bị phế sạch trước tiên. Còn Võ Đang, người ta làm sao lại bị gọi là phế sạch được?

Pháo Thiên Minh vội ngăn Đường Đường lên tiếng, y biết cô gái này mà mở miệng là toàn mấy lời xin lỗi, nghe mà nhàm chán. "Này! Chúng ta có nên làm một vụ mua bán không?"

"Mua bán gì?"

"Chúng ta tìm Thành Cát Tư Hãn, nói rằng chúng ta giúp hắn tiêu diệt sáu mươi vạn quân Ma Giáo, hắn sẽ cho chúng ta sáu mươi vạn điểm tích lũy..." Ba người lập tức nhìn chằm chằm vào Pháo Thiên Minh.

Y huýt gió nói: "Không làm thì thôi, đây cũng chỉ là trò chơi mà. Hơn nữa, dù sao người ta cũng đã giành thể diện cho Trung Hoa chúng ta rồi, đánh bại phân nửa châu Âu. Chứ nếu đổi thành các Hoàng đế khác, ngoài việc đấu đá nội bộ ra thì có làm được gì đâu. Ta nói đến tất cả những người được tung hô vạn tuế đấy."

Đường Đường nói: "Nói cho cùng, Thành Cát Tư Hãn chẳng qua là kẻ xâm lược, vốn không hề liên quan gì đến Trung Hoa chúng ta. Nhưng trớ trêu thay, những nhà sử học không chịu thừa nhận rằng hắn và nhà Thanh đã thống trị người Hán hàng trăm năm. Sự sụp đổ của họ là do chính sự thối nát của họ, chẳng liên quan gì đến những khẩu hiệu mà chúng ta hô hào. Còn nói là hòa nhập... rõ là vô liêm sỉ. Nếu trong chiến tranh kháng Nhật không còn vài người Trung Hoa có khí tiết thì vài trăm năm sau, các sử gia sẽ nói chúng ta đã hòa nhập với Nhật Bản. Không chịu thừa nhận sự thật thì không thể trở nên hùng mạnh, không thể tự chủ động hòa nhập.”

۩ ۩ ۞ ۩ ۩