TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 212: Ký sự bắt chim 10

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Đáng thương nhất là Tiểu Long Nữ, cô vốn là NPC làm gì cũng tận tụy, đã quyết tâm giúp Kiếm Cầm tiêu diệt sư tỷ, đành phải theo Âu Dương Phong đánh du kích: "Địch tới ta lui, địch lui ta đánh". Bờ eo thon xoay mình uốn éo thật đẹp mắt.

Đến cuối cùng chỉ còn ba NPC vội vàng chạy loạn còn ba người may mắn đứng bên cạnh xem trò vui.

"Cái gì thế này?" Kiếm Cầm rất bực bội nhìn tay chỉ "Bên kia".

"Không biết, trò chơi không có hạng mục thể lực, ai nấy nội lực vô tận... Bên kia! Các ngươi nghĩ có khả năng xảy ra vòng lặp vô hạn không?" Pháo Thiên Minh suy đoán sâu xa.

"Ta chỉ quan tâm bao giờ Tiểu Long Nữ bị XX, giờ ta cũng mất cảm giác rồi... Bên kia, đồ đần." Chân Hán Tử thực sự chết lặng, dám gọi BOSS là đồ đần. Mặc dù bây giờ trí thông minh của người ta quả thật không cao.

"Trước tiên chấm dứt cái tình huống này đã." Trước khi Âu Dương Phong quay đầu lại, Pháo Thiên Minh đeo mặt nạ hóa thành Kiều Phong. Âu Dương Phong lao tới gần ba người, nhìn xung quanh rồi lại quay đầu tìm kiếm, sau đó ngã sóng soài xuống đất, tiếp tục cơn hôn mê dang dở.

"He he! Hí hí! Ngoan ngoãn giao hết tuyệt học trên người cho ta, nếu không..." Pháo Thiên Minh cười đểu

"Nếu không thì sao?" Lý Mạc Sầu kinh hoàng, biết mình không thể chống lại bọn họ được.

“Không thì lột sạch y phục.” Pháo Thiên Minh xuất kiếm. Tiểu Lý kinh hoảng khi bị cắt mất một cái nút thắt. Dù thế nào đi nữa, Lý Mạc Sầu vẫn là nữ nhi, vừa thấy cục diện cùng nụ cười tà ác ấy, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Thiên Minh móc túi Lý Mạc Sầu, sau đó sai Kiếm Cầm đến lục soát toàn thân. "Không còn cọng lông nào, bây giờ NPC học khôn rồi, không mang theo bất cứ thứ gì trên người." Pháo Thiên Minh thở dài đứng dậy, nhìn chung quanh một lúc. Dương Quá chiếu cố Âu Dương Phong, rõ ràng mang thù địch với ba người, trong khi Kiếm Cầm và Tiểu Long Nữ nói chuyện rôm rả, bầu không khí ấm áp hơn nhiều. Nếu bây giờ hại Âu Dương Phong chắc chắn sẽ phản ứng dây chuyền, thậm chí kéo cả Kiếm Cầm vào, thế thì không được.

Chân Hán Tử nhìn Kiếm Cầm ưu tư nói: "Nhiệm vụ của ta cần cảnh ấy, cô ấy sẽ không để Tiểu Long Nữ đi mạo hiểm."

Pháo Thiên Minh ghé vào bên tai Chân Hán Tử nói: "Về nhiệm vụ liên quan đến ngươi... Ta có một kế hoạch nhỏ."

Một lúc sau, Chân Hán Tử liếc nhìn Tiểu Long Nữ, vẫn lạnh lẽo đơn thuần như trước đây, tuy nhiên Kiếm Cầm nói đùa với cô, lại ngẫu nhiên cũng thấy nụ cười khẽ khàng. Hắn do dự một lát rồi hỏi: "Tỷ lệ thành công bao nhiêu?"

"Khó nói trước được."

"Có thể sẽ bị bắt không?"

"Có thể xem là nhiệm vụ, nhưng không chắc sẽ không bị bắt."

"... Làm đi."

Chân Hán Tử lấy từ trong bọc ra một sợi dây thừng, trói chặt tay chân Lý Mạc Sầu lại, vác lên vai. Tiểu Long Nữ liền đứng dậy nói: "Dù sao cô ấy cũng là sư tỷ của ta, không thể giết..."

"Yên tâm, chúng ta sẽ không giết cô ta. Đúng rồi, bộ đồ trắng của ngươi... vải tốt lắm, có thể xé một mảnh cho ta được không?"

Tiểu Long Nữ sững sờ, nhưng vẫn xé áo ra, sau đó lấy ra ba viên thuốc màu trắng nói: "Mang theo dược hoàn này, Ngọc Phong sẽ không tấn công." Mỗi người một viên tiếp nhận.

Chân Hán Tử khiêng Lý Mạc Sầu đi tới bậc thềm rồi quay đầu nói: "Đi thôi."

"Ta cũng phải đi sao?" Pháo Thiên Minh chỉ vào chính mình nói: "Một mình ngươi cũng đủ rồi."

"Phải đi... Ta không hay làm chuyện xấu, trong lòng không yên tâm." Chân Hán Tử càng nói càng nhỏ giọng.

"Được! Ta là tên chuyên làm chuyện xấu. Trước tiên phải nói, xong việc ta muốn thanh kiếm kia của ngươi, tên là gì nhỉ?"

"Bích Thủy kiếm, ngươi đừng có ý đồ với nó. Đây là ta lặn suốt một ngày, chết đuối hai lần mới lấy được thưởng nhiệm vụ." Nói xong, Chân Hán Tử làm động tác run rẩy, chắc hẳn hôm đó rất kinh hoàng.

Kế hoạch của Pháo Thiên Minh rất đơn giản, dụ dỗ NPC đến hãm hại Lý Mạc Sầu. Dù sao chỉ cần bắt một tên bại hoại thôi, ai muốn làm kẻ đó là bại hoại. Hơn nữa cố ý báo cho Kiếm Cầm trông chừng Tiểu Long Nữ, đừng để ai khác chịu tội. Còn việc ai sẽ trở thành kẻ bại hoại, tùy vào nhân phận mà định.

Hai người lẻn đến rìa rừng, con đường này là đường nhỏ yên tĩnh, đương nhiên không ai lại đi xây cấm địa ở nơi ồn ào náo nhiệt. Lý Mạc Sầu đã tỉnh dậy, nhưng miệng bị nhồi chặt, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, không thể phủ nhận tiếng rên rỉ của mỹ nữ có sức hấp dẫn đối với nam nhân. Hai người lại lấy khăn đen bịt mắt Lý Mạc Sầu, rồi ngồi dựa vào gốc cây, múc một thùng nước đổ lên người cô, làm lộ rõ mọi đường cong trên cơ thể. Điều này khiến Chân Hán Tử khâm phục Pháo Thiên Minh vô cùng: kĩ năng làm bậy quả y chắc chắn đã đạt trình độ tuyệt học.

۩ ۩ ۞ ۩ ۩