TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 205: Ký sự bắt chim 3

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Lửa vừa bốc lên, đàn ong lùi ra ngoài vòng lửa, vẫn vo vo bên ngoài. Lúc này Pháo Thiên Minh chỉ nghe tiếng kim loại rơi xuống đất, cách hai mươi trượng, một người mặc giáp sắt toàn thân đang từ từ tiến lại. Giáp sắt giống hiệp sĩ Tây Âu thời trung cổ, kín mít khắp mình, chỉ hở đôi mắt còn những chỗ khác được bao bọc rắn chắc. Hai người sững sở không nhìn ra là ai. Điểm hài hước là để đề phòng ong mật bay qua chỗ mắt, trên đầu hắn còn quấn vài vòng băng gạc, như thể bộ giáp bị mù mắt.

Người giáp sắt chậm rãi di chuyển vào giữa đám lửa, giật gạc che mắt xuống, câu đầu tiên là: "Chết tiệt, sao lại là ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi!" Giọng nói này đầy cảm xúc, bao hàm bất đắc dĩ với số phận, vừa ẩn chứa nỗi hối hận kinh khủng, vừa tức giận thấu trời cao, vừa... đau khổ tuyệt vọng.

Pháo Thiên Minh giật mình, từ bao giờ mà bản thân mình lại bị người ta ghét bỏ đến vậy? Kẻ thù của mình vốn đâu có không nhiều. Nhưng khi bộ giáp tháo mũ ra, Pháo Thiên Minh cười sằng sặc: "A Tử, sao lại là ngươi? Đúng là lời mời không bằng ngẫu nhiên gặp mặt."

Chân Hán Tử mặt lạnh như tiền nói: "Ngươi đến đây làm gì?" Đảo mắt đã đổi giọng cầu xin: "Đại ca... ngươi là đại ca của ta được chưa? Ngươi không thể đối xử với ta như vậy mãi được." Chân Hán Tử rất bất đắc dĩ, hắn ta đánh không lại người này, ban đầu chỉ muốn cứu người rồi tạo dáng anh hùng, cho người ta cảm kích một chút. Nhưng không ngờ đối phương lại là kẻ mà ngay cả trong mơ hắn cũng muốn cắn một miếng - Thanh Mai Chử Trà. Người trước mặt này, cảm kích thì không cần phải nói, đánh chết cũng không có; nhưng chuyện lôi kéo hắn vào vũng lầy thì tỷ lệ vô cùng cao. Thật không biết kiếp trước mình nợ y cái gì, chỉ cần có hắn ở đó, chắc chắn nhiệm vụ của mình sẽ thất bại, xui xẻo nối tiếp xui xẻo.

Kiếm Cầm mãi lo bôi thuốc, không buồn đáp lời. Pháo Thiên Minh vẫn cười híp mắt nói: "Ngươi kể nhiệm vụ của mình trước đi?"

Chân Hán Tử nuốt nước bọt, quả nhiên không chút biết ơn. Hắn căm ghét nụ cười này như Pháo Thiên Minh căm ghét nụ cười của NPC. Nhưng... không còn cách nào, đánh không lại, xấu xa không bằng.

Cuối cùng Chân Hán Tử đành mở miệng đáp: "Nhiệm vụ của ta là tìm kẻ bại hoại trong Toàn Chân phái, giúp Vương Trùng Dương thanh lý môn hộ."

"Chúng ta đi tìm tín vật của Dương Quá."

"Tốt rồi, tốt rồi." Chân Hán Tử lau mồ hôi.

"Ngươi có thể đảm bảo Dương Quá không phải người ngươi cần tìm không? Ta biết một chút về nhân vật này, xưa kia từng có liên hệ với Toàn Chân giáo." Pháo Thiên Minh vừa dứt lời, sắc mặt Chân Hán Tử lập tức u ám lại.

"Được rồi, được rồi!" Kiếm Cầm đứng dậy nói: "Chử Trà cứ khi dễ người ta. A Tử, nhiệm vụ lần này là của ta, nếu thực sự xung đột, ta nhường nhiệm vụ cho ngươi nhé? Xem như đền đáp ân cứu mạng của ngươi."

Chân Hán Tử mặt đỏ bẽn lẽn nói: "Làm sao dám nhận, ha ha..."

"Không có gì phải xấu hổ cả, Chử Trà đã kể ta nghe về những gian truân của ngươi, ta thực sự rất cảm thông cho ngươi." Lời của Kiếm Cầm vừa dứt, Chân Hán Tử mặt đỏ bừng nhìn chòng chọc vào Pháo Thiên Minh.

"Được! Chúng ta giúp ngươi luôn nhé?" Ban đầu ấn tượng của Pháo Thiên Minh về Chân Hán Tử cũng không tồi, nhưng mỗi lần đều có một thứ gọi là số mệnh khiến hai người như nước với lửa. Nếu tính cho cùng, trách nhiệm cũng không nên đổ lên đầu Pháo Thiên Minh. Nhưng bậc đại nhân như Pháo Thiên Minh đây rộng lượng, không so đo với tiểu nhân.

"Thật sao?" Chân Hán Tử rất hoài nghi, nhưng vẫn khá tin tưởng vào nhân phẩm của Kiếm Cầm. Câu hỏi này đơn thuần chỉ là nói cho vui thôi, không có ý xấu.

"Chính chủ đã phán, ta còn lừa ngươi nữa sao? Nhưng phải tính phí dịch vụ theo thù lao ngươi nhận được... Gần đây ta rất nghèo! Trên người chỉ còn 2 vàng, ngay cả bát mì cũng không dám thêm thịt."

Vô liêm sỉ! Chân Hán Tử thầm mắng, nhưng có thể thuê người cả võ công lẫn nhân phẩm đều vô cùng phong cách như vậy, đúng là rất hiếm có. Dù sao người ta đã làm thịt cả Tứ Đại Danh Bổ. "Không thành vấn đề, miễn là ngươi thực sự giúp ta, chuyện cũ bỏ qua hết, ta trả trước 300 vàng làm tiền cọc. Xong việc sẽ tính sau."

"Thỏa thuận!" Pháo Thiên Minh cười gian khiến Chân Hán Tử lạnh cả tim. Pháo Thiên Minh thấy vậy rất bất đắc dĩ, chẳng lẽ đây là phản ứng quen thuộc của y khi gặp Chân Hán Tử?

Có hơn mười bình phóng hỏa trợ giúp, cộng thêm củi khô châm lửa, ba người dễ dàng đi đến cuối con đường, đàn ong cũng tan đi hết. Cuối con đường là một ngôi mộ cổ, trước có bia đá, toàn bộ được xây bằng đá hoa cương. Ba người sầm mặt: Chẳng lẽ sắp gặp cơ quan? Chân Hán Tử đã hai lần dính cơ quan bầy ong rồi, giờ thấy bia đá là lạnh sống lưng.

۩ ۩ ۞ ۩ ۩