Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
...Trong một phòng riêng tại quán rượu Vô Gian.
"Tốt! Bây giờ bắt đầu tính sổ." Vụ Lý Hoa Đặc vỗ bàn nói.
"Tính cái gì chứ?" Pháo Thiên Minh ngơ ngác hỏi: "Vô Tình tự sát, phần thưởng cũng không rơi vào chúng ta. Đường Đường! Lần này cảm ơn ngươi đấy, về sau ngươi đến đây tiêu tiền, ta sẽ giảm giá một thành cho ngươi."
Đường Đường cười nói: "Đừng khách sáo, thực ra ta mới phải cảm ơn các ngươi. Đây là lần là lần chơi trò chơi vui nhất của ta. Cảm ơn ngươi, Chử Trà." Đường Đường thể hiện thái độ rất chân thành khi nói câu cuối cùng.
"Cảm ơn cái gì, đều là bằng hữu cả mà. Sau này ngươi gặp khó khăn gì cứ gọi ta một tiếng, ta và Tiểu Ngư sẽ đến ngay lập tức." Pháo Thiên Minh phất tay, coi Đường Đường như bằng hữu thân thiết hơn cả Xa.
Xa gửi tin nhắn: "Đồ vô nhân tính, thực ra ta cảm thấy cũng không tệ."
"Vậy ngươi lấy đi."
"Các ngươi định làm gì tiếp theo?" Vô Song Ngư hỏi.
"Thời hạn một tháng đã hết, huhu, ta phải về môn phái làm tám mươi nhiệm vụ rồi." Pháo Thiên Minh cố gắng không nghĩ đến chuyện phun máu này, duy trì tinh thần lạc quan đến cùng. Phải biết rằng nhiệm vụ môn phái phụ thuộc vào nhân phẩm. Nhân phẩm tốt thì bảo ngươi mang bô đêm sang phòng bên cạnh. Nhân phẩm xấu thì bắt ngươi tìm một thứ ngươi chưa từng nghe nói đến. Một khi từ bỏ nhiệm vụ, đạo đức giảm một điểm, không được nhận nhiệm vụ môn phái khác trong 12 tiếng.
"Tội nghiệp Chử Trà, ngươi có biết sự kiện diễn ra hai tháng một lần kế tiếp sẽ bắt đầu sau nửa tháng nữa không?" Vô Song Ngư hỏi.
"Sự kiện gì cơ?" Pháo Thiên Minh hỏi ngơ ngác.
"Tên là Trăm Vạn Anh Hùng Hộ Tướng Dương. Sự kiện kéo dài mười ngày, trong mười ngày đó trăm vạn đại quân Mông Cổ sẽ vây hãm Tương Dương..."
"Khoan đã? Trăm vạn đại quân? Ngươi cho rằng ta ngốc hay giả ngốc à?" Câu hỏi của Pháo Thiên Minh không phải không có cơ sở. Trăm vạn đại quân là khái niệm gì? Mười năm trước, dân số Thượng Hải chỉ tám triệu người mà đã được đánh giá là thành phố đông dân nhất thế giới rồi. Mười triệu, chỉ nhìn thoáng qua cũng khó, huống hồ xếp thành hàng dài thì máy bay cũng khó bay hết được.
"Này! Đây là trò chơi mà! Triều Tống thực sự có trăm vạn cao thủ võ lâm, chưa kể đến quân Mông Cổ, chinh phục toàn nhân loại cũng chỉ là một bữa ăn sáng. Dù sao quân đội Mông Cổ sinh ra với tỷ lệ 10:1 so với người chơi. Sự kiện lần này, tất cả các đại sư huynh đều là tướng soái, sau 10 ngày nếu môn phái tổn thất chưa tới năm thành sẽ được thưởng. Nếu thành bị phá, các đại sư huynh sẽ bị trừ 5 cấp, người chơi bị trừ 3 cấp. Nếu thành bị phá trước 10 ngày, quân Mông Cổ sẽ tràn vào nam tiêu diệt tất cả các bang hội. Chỉ được đăng ký 1 lần, chết sẽ không thể tham gia sự kiện nữa. Người chơi bình thường sẽ được điểm khi giết giặc, giết Thập phu trưởng được 2 điểm, Bách phu trưởng được 10 điểm, Thiên phu trưởng được 50 điểm, Vạn phu trưởng được 200 điểm... Mỗi 1000 điểm có thể nâng đẳng cấp tuyệt học một lần, giới hạn trong võ công môn phái, không tính khinh công nội công. Mỗi 300 điểm có thể tăng một cấp, cứ tính như vậy..."
"Các đại sư huynh môn phái sẽ là Thập lộ thống soái của quân Tống, có quyền điều động đệ tử làm nhiệm vụ. Nếu một người trong số đó tử trận, cả môn phái sẽ rút khỏi nhiệm vụ. Quân Mông Cổ cũng có mười thống soái, mỗi khi một tướng tử trận thì toàn bộ quân của họ biến mất. Môn phái ẩn có thể đăng ký tạm thời. Thông tin tổng quát là như vậy, chi tiết phải đợi nửa tháng nữa."
Xa giãn gân cốt một cái nói: "Trò chơi này thực sự rèn luyện trách nhiệm đấy. Thôi không nói nữa, ta phải về Thiếu Lâm lấy quân phí mua vũ khí."
"Ồ, còn có quân phí nữa hả, bao nhiêu vậy?" Mắt Pháo Thiên Minh sáng rực, muốn giật dây Xa để lại số lẻ, chắc đủ mua được chiếc Volkswagen Santana.
"Để ta xem nào. Quân phí là tiền đóng góp của người chơi đấy." Xa nhăn mặt: "200 lượng vàng."
"200 cũng khá lắm rồi." Pháo Thiên Minh an ủi.
"Ta đóng 190 rồi. Hừ!" Xa đập cửa bỏ đi.
"Bên ta còn khá hơn, 250 vàng. Mọi người rất hăng hái." Vô Song Ngư nói: "Chỉ tổn thất chút ít thôi. Đường Đường, chúng ta cùng đi nhé, ta cần ngươi giúp chọn vũ khí." Vô Song Ngư ra vẻ nịnh nọt.
Đường Đường gật đầu cười nói: "Được thôi!" Đường Đường là người hiếm khi từ chối ai, Pháo Thiên Minh chưa thấy cô ấy từ chối ai bao giờ.
"Này! Sao còn chưa đi? Sao còn trừng mắt nhìn ta như gà mái vậy?"
"Cô đã đánh ta, hai lần rồi đấy."
"Đánh cô à? Khi nào?" Pháo Thiên Minh không nhớ ra.
Vụ Lý Hoa tức giận, hóa ra người ta còn không để trong lòng. "Một lần là trên đường đến Tinh Tú phái, lần đó coi như giúp ta nên ta cũng bỏ qua. Nhưng lần này ở Tuyết Sơn phái rõ ràng ta nói đúng mà ngươi vẫn đánh ta, món nợ này ta nhịn đã lâu rồi, bây giờ tính sao đây?"
"..." Pháo Thiên Minh im lặng.
Vụ Lý Hoa buồn bã, người ta đã quên mất rồi. Đành phải đứng dậy, vẻ mặt ủ rũ nói: "Thôi, ta đi đây."
"Ừ! Tạm biệt. Này, ra ngoài tiện thể bảo Tiểu Hắc cho ta một đĩa mỳ xào nhé."
"Ừ..."
Pháo Thiên Minh nghi ngờ gửi tin nhắn: Có phải bị bệnh không? Chờ lâu mà không thấy trả lời. Mì đã lên, nên y bắt đầu ăn, quên luôn chuyện đó.
۩ ۩ ۞ ۩ ۩