Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
"Ai... Các ngươi học xấu bụng rồi, bằng hữu của ta nói nguyên tác không phải như vậy." Pháo Thiên Minh cảm thán, Đường Đường luôn nói Tứ Đại Danh Bổ rất chính trực.
"Cái này... cũng không có cách nào. Bây giờ người chơi ai nấy đều khôn hơn quỷ, Nguyên một đám NPC còn trâu hơn cả thúc phụ của chúng ta. Chúng ta cũng chỉ đành điều chỉnh một chút mà thôi. Các ngươi may mắn có Đông Phương Bất Bại che chở, nếu không ở Toái Vân uyên các ngươi đã rơi vào ngõ cụt rồi. Ví dụ như Thanh Mai Chử Trà, khuyết điểm lớn nhất là đạo đức, nếu ngươi bỏ mặc Thích Thiếu Thương rồi rời đi, đạo đức ngươi sẽ về 0, nên ngươi tuyệt đối không thể chạy trốn. Thật ra chúng ta chỉ lợi dụng điểm yếu của mọi người mà thôi, tin ta đi, ngoài hơi xảo quyệt ra thì chúng ta vẫn đặt vương pháp lên hết, đã nói là làm."
"Người cứng nhắc ta không thích, người quá xảo quyệt ta cũng không ưa. Ta lại thích các ngươi. Sau này rảnh rỗi tới quán rượu của ta uống rượu, ta mời."
"Không vấn đề." Truy Mệnh cười nói.
"Chỉ có một điểm..."
"Là chuyện gì?"
"Các ngươi vì danh dự có thể giúp chúng ta làm nhiệm vụ, nếu các ngươi không bắt được chúng ta, danh dự của các ngươi... Ha ha, ngươi hiểu không? Còn nữa, sao ta không thấy đâu là Vô Tình mà ta sùng bái nhất?"
Lãnh Huyết bực bội nói: "Này! Chúng ta cũng đã đồng ý giúp các ngươi làm nhiệm vụ, các ngươi dù sao cũng phải để lại thời gian cho chúng ta cơ hội lật ngược tình thế chứ?"
"Ranh con!" Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh đồng thanh khinh bỉ, ngay cả Truy Mệnh cũng mỉm cười. Không thấy đây là hai tên tiểu nhân gian trá lừa đảo lẫn nhau sao? Hắn vừa mở miệng là đã lộ hết bụng dạ của mình ra rồi.
Truy Mệnh đành nói: "Các ngươi nên biết nhiệm vụ ấy không hề dễ dàng, chớ nghĩ chỉ cần thuận lợi là bỏ chạy ngay. Vừa hay đại sư huynh phát hiện Thiết Thủ bị các ngươi bắt, nên bí mật sắp đặt đối phó các ngươi."
Bồ câu trở về, Truy Mệnh liếc nhìn rồi cười nói: "Chúng ta có thể đáp ứng yêu cầu của các ngươi. Nhưng trước tiên nói rõ, hai canh giờ sau khi nhiệm vụ của các ngươi hoàn thành, chúng ta sẽ ra tay. Ta và Lãnh Huyết sẽ trợ giúp các ngươi. Giờ có thể thả người được chưa?"
Pháo Thiên Minh cắt đứt dây bò, thả Thiết Thủ ra và nói: "Thiết nhị gia, thật xin lỗi!"
Thiết Thủ thực tế như cái tên của mình, chỉ cười chất phác nói: "Không sao, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi."
Tại sao nói Thiết Thủ đúng như tên, là vì người này có đôi tay sắt thép. Còn Vô Tình là người đa tình nhất, Lãnh Huyết là người nóng nảy nhất, hai kẻ này đều dùng tên gọi để lừa gạt người lạ. Truy Mệnh còn tạm, tên gọi cũng phản ánh được cước pháp của hắn, nhưng vẫn hơi mơ hồ. Dĩ nhiên không thể đặt tên Vô Tình là Ám Khí, Lãnh Huyết là Kiếm Pháp, vì như vậy quá thiếu tính nghệ thuật.
...Ngày thứ năm, trấn nhỏ cạnh Tuyết Sơn phái...
Truy Mệnh và Lãnh Huyết đến nơi thì lại thắc mắc, sao thị trấn hoang vắng này đột nhiên xuất hiện không ít cao thủ? Nhưng nhanh chóng hiểu được do hai tên kia gây ra. Quả thật nơi hoang vu này khó mà chỉ rõ vị trí, nhưng trấn nhỏ lại là một điểm mốc lớn. Truy Mệnh chỉ mỉm cười, không để tâm: So với nha môn của chúng ta, bên nào người hơn? Lại không biết hay triều Hán là tám ngàn người nuôi một quan lại, Đường triều là ba ngàn dân nuôi một quan lại, Thanh triều là một ngàn người nuôi một quan lại, hiện tại là bốn mươi người nuôi một công chức? (Năm 1998, thống kê quốc gia công bố. Năm ngoái là 26, nhưng chỉ là thống kê không chính thức.) Hắn tính toán, theo tỷ lệ người chơi hắn có thể huấn luyện đội quân mười vạn người. So xem bên nào nhiêu người ấy à?
Những người này tất nhiên do Pháo Thiên Minh triệu tập, nhưng thực ra cũng không nhiều, chỉ gọi bốn người đến. Bốn người là Xa, Vụ Lý Hoa, Tiểu Nhị và Đường Đường. Vụ Lý Hoa mang rượu đến cho hai người, bê từng bình một ra, con mắt Truy Mệnh sáng bừng lên, từ bia đến Mao Đài, rượu vàng đến Tô Hồng Đào đều có cả. Pháo Thiên Minh vừa vặn kéo hắn đi uống no say ngay trong quán.
"Này, ngươi tên gì? Sao ngươi cứ im lặng thế? Ồ, kiếm của ngươi sao lại không có vỏ kiếm, hay là không đủ tiền mua? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, chắc chưa có bạn gái đâu nhỉ? Làm bộ khoái có vui không? Ngươi cứ im lặng như thế không tốt đâu, phải biết như vậy không những dễ mắc bệnh trầm cảm mà còn dễ xa lánh xã hội đấy. Con người giao tiếp với nhau, ngôn ngữ là công cụ quan trọng nhất. Ngôn ngữ phát triển ban đầu chính là để phục vụ giao tiếp, ví như Trung Quốc..."
Lãnh Huyết cực kỳ bực tức, lúc quán đã bẻ gãy ba mươi bảy đôi đũa. Nếu là Pháo Thiên Minh chắc đã sớm rút kiếm chém tới rồi. Nhưng Vụ Lý Hoa thì không thể, người này không những vô tội mà còn là một thiếu nữ yếu đuối.
"Ta tên là Lãnh Huyết, ta không nói chuyện vì ta không thích nói chuyện." Cuối cùng Lãnh Huyết cũng tận dụng thời gian Vụ Lý Hoa uống nước để giới thiệu về tính cách của mình.
"Có phải thuở nhỏ có chuyện gì buồn không?"
"Không, tuyệt đối không có."
۩ ۩ ۞ ۩ ۩