TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 173: Tứ Đại Danh Bổ gặp Hiệp Khách 11

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Pháo Thiên Minh đang định phản đối, đây là hai bằng hữu duy nhất mình lôi ra được, Đoàn Dự thì y không yên lòng. Không ngờ, Vô Song Ngư gọi lớn: "Thành giao!" Nhận lấy, vui mừng nói: "Thần Châu Lục Khí, Trà Trà, ngươi không biết sao! Thu thập đủ một bộ có thể tiếu ngạo thiên hạ, với trình độ của ngươi mặc lên có thể đánh ngang tay với Tổ sư gia của ngươi đấy. Nếu không có bản đồ này, bộ trang bị không thể phát huy uy lực."

Pháo Thiên Minh tức giận đập đầu Vô Song Ngư: "Chết tiệt! Bên ta hết người rồi, ngươi tự xoay sở đi. Nếu bị chém đầu trên phố, ta thực sự PK với ngươi đấy."

Vô Song Ngư cười hí hửng nói: "Bên ngươi không ai, ta có người đây. Vô Tình huynh đệ, làm phiền ngươi tìm Đông Phương Bất Bại ra đây." (Chỉ nói Kim Cổ không thể tương tác, chứ chưa nói Kim Ôn không thể)

Mọi người nhìn Cố Tích Triều, muốn xem còn có pháp bảo nào không. Cố Tích Triều mặt ngậm ngùi, hai tay buông thõng, hết sức đau xót cho những bảo bối kia. "Có thể trả lại hai tấm bản đồ đó cho ta không, hay cứ gọi Kiều Phong ra đi?"

Tất cả NPC bắt đầu lục túi, nhưng mọi thứ bị từ chối hết. Ánh mắt hai người này không tầm thường, tiền bạc không để vào mắt, vũ khí đang có cũng không xuất sắc, lại không có nhiệm vụ ẩn nào cả. Cuối cùng, Vô Tình rất bất đắc dĩ, trên một tấm bảng gỗ viết tên Đông Phương Bất Bại, vừa giơ tay lên thì biển hiệu biến mất, một nhân vật áo đỏ, da trắng, thân mang mùi son phấn xuất hiện trước mặt mọi người.

"Tiểu Ngư, tìm ta có việc gì? Hay là lại tìm được son phấn tốt à? Việc lần trước, ta còn chưa cảm tạ ngươi đây." Trong mắt Đông Phương Bất Bại chỉ có Tiểu Ngư.

"Đông Phương tỷ tỷ tới rồi, đây không phải là có việc xin ngươi giúp đỡ sao? Bên này có ba người, ta đuổi không được." Vô Song Ngư sợ buồn nôn không chết người, bèn liếc mắt đưa tình: "Đông Phương tỷ tỷ, phải làm phiền tỷ rồi."

"Ai u! Cái miệng ngọt quá. Ngươi không sợ Liên đệ của ta ghen tị à!" Đông Phương Bất Bại thu tay quay lại thoáng nhìn ba người nói: "Chỉ ba tên tôm tép này thôi à! Tiểu Ngư, ngươi thật kém cỏi. Thế này đi! Đừng làm chậm trễ thời gian của ta, bảo vài trăm người cùng lên đi, còn có người bên cạnh cỗ kiệu và... À? Có cao thủ ở gần đây, cách chỗ này bốn dặm là vị cao nhân nào?"

"Là thúc phụ ta Gia Cát tiên sinh!" Vô Tình cung kính nói: "Đông Phương giáo chủ ở đây, chúng ta sao dám ồn ào, ta thấy trận này không đấu cũng được. Hoàng tướng quân, ta thấy tốt nhất là ngươi nên nói ra bí mật của thanh kiếm này."

Cố Tích Triều đã hoàn toàn bình tĩnh, phụ họa lời nói của Vô Tình: "Vô Tình bộ đầu nói rất đúng, Hoàng tướng quân ngươi trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, cũng không thể tự sát ngay tại chỗ được chứ? Hay là nói ra đi." Nghe vậy, mọi người la lên: "Khốn kiếp!"

Hoàng Kim Lân mặt mày tái nhợt, trực tiếp rút kiếm tự sát, chỉ thấy một tiếng "keng", thanh kiếm trong tay bị đánh bay. Đông Phương Bất Bại tay vung tay thu hồi phi châm bắn ngược trở lại, lạnh lùng nói: "Nam nhi đại trượng phu, dám nói không dám làm, vợ con có gì tốt, bảy mỹ nhân của ta chẳng phải tự tay ta sát hại sao? Bên ngươi quỵt nợ có cao thủ trông chừng, bên ngươi quỵt nợ chắc tưởng ta là người chết? Nếu còn muốn tự vẫn, ta sẽ mời ngươi lên Hắc Mộc nhai chơi, cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết. " Nói rồi còn che miệng cười khúc khích. "Độc dược trong miệng ngươi cần ta giúp ngươi lấy ra, hay là tự ngươi nhổ ra? Ngươi tin ta đi, tuyệt đối sẽ không để ngươi có thời gian nuốt vào."

Tình thế đã mất, Cố Tích Triều thở dài, còn không bằng ban đầu trực tiếp thua cuộc. Dù là hay Kiều Phong, Lý Tầm Hoan chắc cũng không có thủ đoạn này, nhưng ai cũng không dám nghi ngờ Đông Phương Bất Bại nói được làm được. Hoàng Kim Lân ngoan ngoãn nhổ độc dược ra nói: "Bẻ gãy kiếm là biết."

Pháo Thiên Minh gãy thanh kiếm, quả nhiên bay ra một chiếc khăn tay. Vô Song Ngư lại gần xem xét, là một bức huyết thư do cựu Thái tử viết, nói là bị Phó Tông Thư sửa đổi thánh chỉ, kết quả ngôi Thái tử không phải dành cho Thái tử, toàn bộ phe cánh Thái tử từ trên xuống dưới đều bị diệt sạch. Hơn nữa, chứng cứ then chốt nằm trong tay một người tên Sở Tương Ngọc.

Vô Song Ngư và Pháo Thiên Minh hoàn toàn không quan tâm, cốt truyện kiểu này mấy ngàn năm qua TV chiếu đi chiếu lại rồi. Chẳng qua là Hoàng đế từ nhỏ chỉ biết vui chơi trong hậu cung, không có việc gì lại tạo ra một đống cách cách với hoàng tử.

Sau đó Gia Cát tiên sinh xuất hiện, lấy đi bằng chứng, còn mang theo Thích Thiếu Thương, nói là sẽ cầu xin lại mạng sống cho hắn trước mặt Hoàng đế. "Diệt Tuyệt Vương Sở Tương Ngọc không liên quan gì đến nhiệm vụ lần này, nhiệm vụ Thích Thiếu Thương cũng kết thúc ở đây. Mười hai giờ sau, Tứ Đại Danh Bổ sẽ truy bắt các ngươi. Câu chuyên của Tiểu Thích chỉ là phục bút, các ngươi cần nghĩ cách thoát khỏi Tứ Đại Danh Bổ để hoàn thành nhiệm vụ của mình."

۩ ۩ ۞ ۩ ۩