TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 160: Thiên Long loạn lạc 57

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

"Không! Nhưng... nhưng hắn nói tên là Âu Dương Phong." Pháo Thiên Minh xem thử có thể lợi dụng người này để tiêu diệt kẻ thù lớn nhất của mình không.

"Âu Dương Phong trong Ngũ Tuyệt ư? Ngươi nói bậy!" Giọng điệu người phụ nữ mang theo sát khí.

"Ta không hề! Hắn nói là người Thổ Phiên quốc, Minh Vương, Quốc sư họ Cưu gì đó mời hắn đến." Pháo Thiên Minh liệt kê những NPC mà mình có hiềm khích, xem có may mắn không.

"Cưu Ma Trí? Tại sao hắn lại muốn giết ta? Hay là thăm dò võ công Tiêu Dao phái của ta?... Ngươi có nói sai không?"

"Không thể nào, chính là hắn!” Ánh mắt Pháo Thiên Minh lộ rõ vẻ chân thành.

"Tin rằng ngươi cũng không thể bịa đặt ra được.” Nương nương đã tin được vài phần, bàn tay trái duỗi về phía Pháo Thiên Minh như muốn đỡ hắn đứng dậy.

Pháo Thiên Minh lập tức toát mồ hôi lạnh, từ khi Thái Cực kiếm biến mất, y nhìn rõ võ công của người khác hơn hẳn bình thường. Nhưng y lại không hiểu chiêu thức này là gì? Chỉ cảm nhận được sát khí ẩn giấu. Cho dù bản thân tránh thế nào cũng không thể tránh khỏi, huống hồ là đang bị thương. Y lập tức hiểu ra vị nương nương này đã động sát tâm, mắt thấy bộ trang bị cấp 50 của cũng sắp giã từ...

"nương nương, chuyện gì thế?” Một câu nói dịu dàng kéo Pháo Thiên Minh thoát khỏi vòng tay tử thần, một nữ tử ăn mặc như công chúa bước ra hỏi.

Lý Thu Thủy đổi chiêu thành đỡ Pháo Thiên Minh đứng dậy, nói: "Có kẻ ngoại bang lẻn vào, ý đồ bất chính. May nhờ vị tiểu huynh này xả thân hô hoán, mới dọa phường gian tặc. Công chúa tạm thời ở trong phòng, ta đi kiểm tra một phen.” Nói xong, cô gật nhẹ đầu rồi rời đi.

Công chúa đánh giá Pháo Thiên Minh rồi nói: "Ngươi là tạp dịch tạm thời trong cung phải không? Ngươi bị thương rồi, trong phòng ta có ít thuốc trị thương. Mời ngươi cùng vào trong.”

"Mạng của tiểu nhân không chết được, không bằng tiểu nhân cáo lui trước.” Pháo Thiên Minh vừa mới toát mồ hôi lạnh xong, làm sao dám mạo hiểm cược nhân vật NPC này có phải cấp BOSS không, dù sao xét theo dung mạo và trí thông minh kia, cho dù không phải BOSS cũng không thoát khỏi kiểu Vương cô nương ở Mộ Dung phủ. Trong chuyện gì thì an toàn cũng là trên hết... huống hồ là vừa mới giết vài người, bây giờ đạo đức chỉ còn mười một điểm, nhân phẩm tiếp tục suy yếu, biết đâu Chân Vũ Kiếm sẽ mất linh, đến lúc đó kêu oan với Diêm Vương cũng vô ích, chẳng lẽ cầm một thanh phi đao nát đi xông pha giang hồ?

"Có thể... ở lại đây với ta một lúc không, ta rất sợ.” Công chúa nói nhỏ.

Sợ cái gì, kẻ trộm hiện giờ còn sợ cô đây này. Dẫu vậy, Pháo Thiên Minh vẫn cùng công chúa vào phòng trong. Công chúa pha cho Pháo Thiên Minh uống thuốc trị nội thương. Thấy công chúa thật sự không có ý xấu, Pháo Thiên Minh yên tâm hỏi: "Nương nương vừa rồi là ai? Tại sao lại dùng khăn trắng che mặt?”

"Đó là Quý Phi nương nương Lý Thu Thủy, khuôn mặt của người bị kẻ gian hủy hoại, nên mới phải che mặt bằng khăn trắng. Thật đáng tiếc, nương nương là người tâm địa nhân hậu." Công chúa đi đến trước cửa sổ, nhìn chú chim nhỏ trong lồng nói: "Chim non kia ơi, ngươi mãi ở trong lồng như thế, có buồn không?”

"Buồn? Nếu ngươi thả nó ra, nó sẽ bị chết đói đấy." Pháo Thiên Minh thấy trên bàn có hai chén chè đậu đỏ, chắc hẳn là muốn dùng đá làm mát rồi mới uống. Y lặng lẽ lấy ra một gói sữa bột Tam Lộc bỏ vào mỗi chén một thìa cà phê. Khuấy đều một cái, chè đậu đỏ chuyển thành màu xanh đậu phộng, còn tỏa mùi chao thoang thoảng... đúng là thằng ngu mới uống cái này.

"Cho dù chết, ít ra cũng được tự do chứ?"

"Sao vậy? Cô cảm thấy buồn chán, muốn ra ngoài dạo chơi một chút à?" Pháo Thiên Minh suy nghĩ một lúc, thấy công chúa này nhân phẩm khá tốt, nếu bất cẩn uống phải thứ này thì thật sự không thể tha thứ. Vì thế y đổ một chén xuống lọ hoa cạnh bàn. Chỉ thấy những bông hoa tươi nhanh chóng héo úa, không đầy ba giây đã trở thành tro bụi tan đi mất. Pháo Thiên Minh hài lòng: chỉ cần có người dám uống, không thể có chuyện không chết. Nhưng trước tiên phải có ai đó chịu uống thì được.

"Đáng tiếc, cung cấm quá thâm sâu!" Công chúa nhìn bầu trời trong xanh.

"Vậy sao không để ta đưa cô đi dạo chơi một chút?"

"Được đó!" Nhưng công chúa lại buồn rầu nói: "Nương nương sẽ không đồng ý đâu."

"Ta có cách." Pháo Thiên Minh khuấy chén chè nói: "Cô xem, đây là thuốc mê, chỉ cần cho nương nương uống vào, người sẽ ngủ say nửa khắc, lúc đó chúng ta sẽ lẻn ra ngoài. Thế nào?"

Công chúa cúi xuống ngửi thử nói: "Thuốc mê của ngươi có mùi lạ thật đấy, không biết có tác dụng gì không... Hơn nữa, làm như vậy thật sự không đúng."

"Thật ra làm con chim nhỏ cũng rất tốt, bên ngoài loạn lắm, quán ăn mọc khắp nơi, các nghệ nhân rong ruổi đầy đường. Còn có người đọc sách nữa, cứ ồn ào quá, chẳng có chỗ nào vắng vẻ."

Công chúa không nhịn được nuốt nước bọt một cái.

۩ ۩ ۞ ۩ ۩