TRUYỆN FULL

[Dịch] Võng Du Chi Võ Lâm Bá Đồ

Chương 158: Thiên Long loạn lạc 55

Dịch: Athox

Biên tập: Athox

۩ ۩ ۞ ۩ ۩

Pháo Thiên Minh nói: "Làm việc chính đi, làm việc chính đi. Ngươi ở đâu vậy, sao ta không thấy ngươi?" Pháo Thiên Minh đã bước vào trong, đây là một môn phái rất đơn giản, ở giữa là một ngôi nhà lớn, hai bên là hai gian phòng nhỏ, xung quanh chỉ có hai mươi mấy căn nhà nhỏ rất bình thường, chỉ có vài đệ tử NPC tuần tra. Tầm nhìn có thể nói là bằng phẳng nhưng lại không thấy Chân Hán Tử trốn đâu.

"Trích Tinh Tử, sao ngươi về nhanh thế?" Pháo Thiên Minh quay sang nói với Trích Tinh Tử, lập tức phản ứng lại. Tức thì xoay người rút kiếm, đối chiến với Nhiếp Tinh Tử, cười nói: "Thằng nhóc, sao ngươi lại thay hình đổi dạng thế?"

Chân Hán Tử thấy đánh lén không thành, thu kiếm lại lạnh lùng nói: "Ngươi không biết có mặt nạ dịch dung sao?"

"Mặt nạ dịch dung? Không phải chỉ duy trì được một thời gian ngắn thôi sao?"

"Ta sẽ không mua nhiều đâu! Còn nửa giờ nữa thôi, Đinh Xuân Thu sẽ ra. Các ngươi đừng hại người ta. Hiện giờ Đinh Xuân Thu đang ở trong phòng bên phải nhập định, các ngươi muốn lấy cắp thứ gì thì nên ở phòng giữa bên trái. Bây giờ ở đây không có cao thủ, muốn lấy đồ thì nhanh lên."

"Cảm ơn nhé!" Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa nghênh ngang bước tới phòng bên trái, Vụ Lý Hoa định đẩy cửa thì Pháo Thiên Minh vội cản lại, quay đầu lại chỉ thấy Chân Hán Tử đang trông mong nhìn bọn họ, thấy Pháo Thiên Minh quay đầu lại bèn xoay người bỏ đi. "Thằng nhóc này đang lừa chúng ta, vào phòng bên phải."

Chân Hán Tử thấy Pháo Thiên Minh đẩy cửa phòng bên phải bước vào, tức giận giơ ngón giữa, lại bị Pháo Thiên Minh đắc ý nhìn thấy. Hắn quên mất một điều, giang hồ có danh ngôn thà đắc tội Bất Túy còn hơn mất lòng Chử Trà.

Nhưng sau khi Pháo Thiên Minh và Vụ Lý Hoa vào trong, cả hai liền phun máu. Quả thật đây là phòng độc dược... Nhưng trên giá có tới bốn mươi lăm cái bình, tệ hơn là không có bình nào có tên, ngày sản xuất, hạn sử dụng, là sản phẩm ba không có.

"Bây giờ phải làm sao đây?" Vụ Lý Hoa trông mong nhìn Pháo Thiên Minh.

Pháo Thiên Minh không làm Vụ Lý Hoa thất vọng, suy nghĩ một chút là có cách: "Mang tất cả đi!"

"Mang toàn bộ đi? Vậy làm sao mà biết được loại Tam Tiếu Tiêu Đào tán?"

"Tìm người thử thuốc đi! Theo ta." Vụ Lý Hoa lập tức có cảm giác ngưỡng mộ như sóng biển đối với Pháo Thiên Minh, trong lòng cảm khái: Người này thật sự là trượng phu.

Hai người thu dọn hành lý, mỗi người mang theo hai mươi mấy cái bình, Pháo Thiên Minh bước ra cửa, xuất kiếm đâm một NPC thành trọng thương, lôi vào. "Bôi số một lên môi."

"Ta không ra tay được!" Vụ Lý Hoa thấy đệ tử kia vẫn còn vùng vẫy, nhưng miệng đã bị Pháo Thiên Minh bịt lại, vô cùng lòng mềm.

"Biết sớm nên mang theo Kiếm Cầm, cô nương nhỏ này, hạ độc tàn nhẫn thật! Ngươi mau lên, loại NPC này trên đường chộp được cả nắm, chết rồi cũng có thể hồi sinh mà, sợ gì."

Vụ Lý Hoa gật đầu, nhẫn tâm thoa chất độc từ bình một lên môi đệ tử. Đệ tử vùng vẫy thêm vài cái rồi bất động, Pháo Thiên Minh kinh hãi: "Chết tiệt! Ta bị trúng độc rồi." Dùng sáu thành nội lực để đẩy độc...

"Sai rồi à? Quái lạ, là chất dẫn." Pháo Thiên Minh đẩy hết độc xong rất ủ rũ: Không biết tiếp theo là thứ độc gì nữa, biết đâu gặp phải thứ hạ độc trâu cách cả ngọn núi trong truyền thuyết thì sao? Ngay cả qua chất dẫn mà cũng có thể như vậy, không có chất dẫn thì chắc chắn phải dùng hết mười thành nội lực mới chống lại nổi.

"Bây giờ phải làm sao? Đinh Xuân Thu sắp ra rồi!"

"Không còn cách nào!" Pháo Thiên Minh lấy một cái bình lớn nói: "Đổ tất cả bốn mươi lăm loại độc dược vào đây, rồi sẽ có loại chúng ta cần."

"... Nhiều thuốc trộn lẫn như vậy, không sợ mất tác dụng sao?" Vụ Lý Hoa vừa hỏi vừa dùng muỗng nhỏ múc các loại độc từ các bình có số đổ vào bình lớn.

"Ai biết được chứ, nếu không một lúc nữa ngươi thử xem, may mắn thì nội lực tăng vọt lên 100 cấp, trực tiếp phá toái hư không cũng khó nói."

"Hừ!" Vụ Lý Hoa nhăn mũi về phía Pháo Thiên Minh.

Trong 45 cái bình có thuốc viên, thuốc nước, thuốc bột, sau khi pha chế thành một chất nhão nửa đặc nửa lỏng, phát ra mùi hôi thối nồng nặc.

"...Chỉ có kẻ ngốc mới ăn thứ này." Vụ Lý Hoa chia số chất đó ra làm hai bình nhỏ, cô với Pháo Thiên Minh mỗi người một bình.

"Khó nói lắm, lỡ mục tiêu của ngươi thích ăn kiểu này." Hệ thống nhắc đặt tên cho thuốc mới. Pháo Thiên Minh nói luôn: "Sữa bột Tam Lộc."

"Cái tên kém cỏi quá, của ta gọi là Uyên Ương Hồng Nhuận tán. Nghe hay không?"

"Còn không bằng gọi là dầu thần Ấn Độ."

"...Đi thôi!" Vụ Lý Hoa giậm mạnh lên chân Pháo Thiên Minh rồi đẩy cửa bước ra, rõ ràng cũng là người đã trải sự đời, ít nhất là lý thuyết. Hai người vừa bước ra thì thấy cửa trái cũng mở, một ông lão tóc bạc râu dài đi ra, Chân Hán Tử vội tiến lại gần nói: "Bái kiến sư phụ, mỗi lần sư phụ tu luyện là trẻ lại được mười tuổi..."

Đinh Xuân Thu gật đầu hỏi nghi ngờ: "Hai người kia là ai?"

۩ ۩ ۞ ۩ ۩