Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Vụ Lý Hoa đi theo Pháo Thiên Minh đến chỗ Xa lấy 50 bộ trang bị, rồi cứ thế theo đến quán rượu.
"Quán trọ thì sao... Ngươi là tên sắc lang! Ta tìm ngươi giúp đỡ, ngươi nghĩ lung tung gì thế, ngươi có giúp không?"
"Vậy phải xem mức độ khó khăn, gần đây chết hai lần rồi, sợ chết lắm. Ta chỉ có một bộ này thôi, cũng là bộ trang bị cấp 50 cuối cùng trong kho, ta không thể chết được!"
"Thôi đi! Thế này nhé, ta nhận nhiệm vụ phải đi ám sát một nương nương ở cung điện Tây Hạ, ngươi có thể đi cùng ta không?"
"Sao lại là ta?"
"Vì ngươi nhiều mưu ma chước quỷ. Lúc nãy đông người ta ngại nói, sợ bọn họ cũng muốn đi theo."
"Cái này... ngươi yên tâm, bọn họ sẽ tuyệt đối không tự nguyện đòi đi đâu."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta ư? ..Ta sẽ đi!" Pháo Thiên Minh nước mắt giàn giụa.
"Nguồn gốc lịch sử Tây Hạ có thể truy nguyên về đầu đời Đường..."
"Ừ!"
"Phạm vi cai trị của nó đại khái ở khu vực Ninh Hạ, Cam Túc, Tân Cương, Thanh Hải, Nội Mông Cổ và một bộ phận Thiểm Tây ngày nay. Lãnh thổ rộng lớn với diện tích hàng ngàn dặm, phía đông tới Hoàng Hà, tây đến Ngọc Môn, nam giáp Tiêu Quan (nay là Nam Đồng Tâm, Ninh Hạ), bắc kiểm soát sa mạc... Này! Ừ một tiếng đi."
"Ừ!"
"Tây Hạ có đội vệ binh tinh nhuệ dành riêng cho hoàng gia - Nhất Phẩm Đường. Nhiệm vụ chỉ nói mục tiêu ám sát là BOSS thứ cấp, chúng ta phải dựa vào manh mối đó để tìm ra người cần giết."
"Ừ... BOSS thứ cấp? BOSS đỉnh cấp nhất là Tổ sư gia của ta, BOSS thứ thấp cũng phải đạt trình độ tổ sư 20 năm về trước chứ. Chúng ta đến đây là tự sát hay làm nhiệm vụ đây?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi, nhiệm vụ ngày càng gay go, có lẽ Diệp Cô Thành cũng chỉ ở mức BOSS thứ cấp... Nhưng bây giờ, 20 Pháo Thiên Minh cũng chưa chắc đủ sức cho tên kia chơi "Thiên Ngoại Phi Tiên".
"Cho nên gợi ý nhiệm vụ là: cường công bất trí, độc thủ tối thượng. Đồng thời giới thiệu "Tam Tiếu Tiêu Dao tán" do Đinh Xuân Thu của Tinh Túc Hải tự chế, độc vô sắc vô vị, là thuốc giết người vô hình lý tưởng. Hơn nữa không cần uống, chạm môi là xong! Vấn đề là Đinh Xuân Thu là sư đệ của sư phụ ta, rất khó ưa. Mượn công khai chắc chắn không được, chỉ có thể lấy trộm."
"Vậy là đi trộm à?"
"...Cũng có thể nói như vậy." Vụ Lý Hoa rất khó chịu với chữ "trộm". Pháo Thiên Minh cũng vậy, từ nhỏ đã mất trộm không dưới năm chiếc xe đạp. Năm tốt nghiệp, sinh nhật y, Xa tặng y một chiếc xe địa hình trị giá hơn 700. Sau một tuần lo sốt vó, cuối cùng nó cũng bị mất trộm. Cho dù ý thức phòng ngừa có mạnh mẽ đến đâu cũng không ngăn nổi cái kìm của kẻ trộm. Từ đó, Pháo Thiên Minh chỉ cần thấy ai đạp xe mới là đoán xem bao lâu nữa chiếc đó sẽ mất...
...Tinh Túc hải...
"Nói đến Tinh Túc hải là nói tới đầu nguồn của Hoàng Hà... Sao cứ nghiêng cổ nhìn ta thế?"
"Còn chơi ta nữa là ta quay đầu bỏ đi ngay đấy."
"Đừng mà! Ngoài ngươi ra ta không thể nghĩ ra ai xấu xa đến thế."
"...Được ngươi khen như vậy ta vô cùng vinh hạnh." Pháo Thiên Minh tức giận đến mũi đỏ bừng.
Hai người ra khỏi trạm dịch là một đồng cỏ hoang, mới đi được vài bước thì một đệ tử NPC từ xa chỉ tay: "Dừng lại!" Rồi tiến lại, nhìn hai người hỏi: "Các ngươi làm gì đây?"
"Chúng ta lén lút đến..." Vụ Lý Hoa chưa dứt lời thì bị Pháo Thiên Minh đấm bay, đối phó với Vụ mỹ nữ, y không hề nương tay, lợi dụng cơ hội trút nỗi bực bội.
"Chúng ta lén lút chạy đến tìm cao nhân nơi này học nghệ."
"Ồ? Muốn xin làm đồ đệ lão tiên môn sao? Ta dẫn các ngươi đi gặp Nhị sư huynh trước." Đệ tử này ngược lại không nghi ngờ gì, cứ cách vài ngày lại có người tới cửa xin nhập môn, nhưng thực sự nhập môn được thì không đến 1/10.
"Ngươi dám đánh ta à? Mẹ ta còn chưa từng đánh ta!" Vụ Lý Hoa vừa đi vừa nghiến răng. Tay vẫn đặt lên má trái bị Pháo Thiên Minh đấm, y bối rối không hiểu tại sao mình không dùng nội lực hay võ công mà cô nàng vẫn không buông tay xuống, thù hận lớn đến thế sao.
"Mặc dù ngươi không làm tổn thương thân thể ta, nhưng đã làm tổn thương trái tim ta... Ca ca và cha ta còn chưa từng lớn tiếng với ta, sao ngươi dám đánh ta?... Thậm chí khi ta vi phạm luật giao thông, cả cảnh sát thúc thúc cũng rất lịch sự, sao ngươi lại dám đánh ta?... Sao ngươi dám đánh ta..." Pháo Thiên Minh phiền não, trong lòng thậm chí cảm thấy muốn chết.
"Chỉ đánh có một cái thôi mà? Không phải vì nhiệm vụ sao? Đừng coi ta là kẻ cưỡng gian ngươi đấy nhé?"
Vừa nghe xong, Vụ Lý Hoa sững người, rồi nắm tay Pháo Thiên Minh cắn một cái, vận nội lực vào miệng rồi nhổ ra miếng thịt nhỏ, sau đó dùng rượu súc miệng. Cô hết sức đắc ý nhìn Pháo Thiên Minh đau đến toát mồ hôi lạnh. Đệ tử NPC khen: "Đồng môn, bằng hữu tương tàn, quả thật xứng đáng là phong cách cao cấp của Tinh Túc. Hai vị khỏi cần thi khảo nghiệm đợt thứ nhất, ta sẽ đưa thẳng các ngươi đến gặp đại sư huynh." Nói rồi quay trái dẫn đường.
۩ ۩ ۞ ۩ ۩