Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
"Bằng hữu của ngươi ở trên kia làm gì vậy? Sao lại có tiếng động lớn thế?" Nghe thỉnh thoảng có âm thanh như sấm, cuối cùng Diệp Tử không nhịn được phải hỏi.
"Hắn không trong khu vực phục vụ... Hắn đi đâu không có động tĩnh mới là lạ, nhưng nàng phải tin ta, tiếng gầm đó không phải của hắn đâu, hắn không lớn giọng đến thế."
Nửa giờ sau...
Một người một thú nhìn nhau. Kỳ Lân lên tiếng: "Ngươi đừng chạy nữa được không? Hay là cứ để Huyết Bồ Đề xuống, ta sẽ để ngươi đi, được không?"
"Ngươi để ta ra tới cửa, ta sẽ trả lại Huyết Bồ Đề cho ngươi." Pháo Thiên Minh sẽ không tin tưởng NPC nữa, đặc biệt là NPC kiểu này.
"Ta có thể tin tưởng ngươi không?"
"Vậy ta có thể tin tưởng ngươi không?" Thế là trò đuổi bắt lại bắt đầu.
Pháo Thiên Minh vừa chạy vừa lấy ra một con gà quay ra cắn rồi hỏi: "Ngươi có muốn ăn không? Ta còn mang theo một thùng bia nữa đấy."
"Ngươi bao giờ nghe nói thần thú uống bia chưa? Gầm..."
Lại nửa giờ sau...
Người và thú lại đối mặt... Kỳ Lân dụ dỗ: "Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ ăn hết thức ăn, không bằng bây giờ tác thành cho ta đi."
"Không được!" Pháo Thiên Minh nhìn cái túi rồi nói: "Ta còn có thể chạy thêm 15 ngày nữa."
"Thế thì cứ tiếp tục chạy đi!" Kỳ Lân rất bất đắc dĩ, Pháo Thiên Minh cũng không hẳn không bất đắc dĩ, y không nỡ từ bỏ hai thứ này. Đặc biệt là Chân Võ nội công tăng thêm 10, đừng nói 15 ngày, nửa năm cũng chưa chắc đã luyện đến trình độ như vậy.
Lại thêm nửa giờ nữa...
Người và thú lại truy đuổi, rồi nghỉ ngơi giữa chừng...
"Ngươi có thể đảm bảo sẽ không đánh lừa ta khi tới cửa hang không?" Cuối cùng Kỳ Lân cũng nhượng bộ, nó nhớ ra một chuyện, đó là nó buồn ngủ... Rồi lại nhớ ra một chuyện nữa, đó là Pháo Thiên Minh cũng cần ngủ...
"Ta thề bằng huynh đệ thân thiết nhất của mình: Nếu ta lừa bịp ngươi, hắn sẽ bị sao băng đập chết."
"Vậy còn ngươi?"
"... Ta cũng... sẽ bị đập chết cùng hắn."
Kỳ Lân gật gật đầu: "Được!" Nó nhảy lên đến cửa hang, quét sạch hai bên mở ra một lối đi, rồi tự lui về một bên nói: "Đi đi!"
Kỳ Lân theo sau áp giải Pháo Thiên Minh, không bao lâu sau đã tới cửa Lăng Vân quật. Pháo Thiên Minh nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy bóng tối đen kịt, chỉ có ngọn đuốc của người chơi, nhưng cũng đo được chiều cao, trong lòng y rất bất an về khinh công của mình.
"Lân ca à! Có chuyện ta phải nói trước với ngài."
"Chuyện gì?"
"... Viên Huyết Bồ Đề đó, từ sáng ta đã nuốt vào bụng rồi, chính là lúc ăn gà quay ấy. Thật sự xin lỗi, ta rất muốn trả lại cho ngài..." Chưa dứt câu, ngọn lửa trên người Kỳ Lân bắn ra 3 thước, miệng há rộng, một luồng lửa phun thẳng tới. Pháo Thiên Minh cũng lập tức nhảy xuống...
Sau khi nhận được tin, Mã lập tức ngẩng đầu lên, thấy một người lửa rơi xuống từ từ, vội gọi: "Huynh đệ, qua đây!"
Sau khi dùng Phi Vân Thê, thân thể Pháo Thiên Minh thực sự không tuân theo quy luật vật lý thông thường, nhưng cũng không chậm, giống như một tấm vải rơi xuống. Nhà đò của Mã rất tận tâm, dừng lại đúng vị trí trước khi Pháo Thiên Minh rơi xuống, còn tính toán trước đường bay nghiêng của Pháo Thiên Minh. Dù sao thì một người lửa như vậy cũng rất nổi bật giữa đêm tối...
"Bịch" một tiếng, Pháo Thiên Minh không rơi trực tiếp xuống nước mà rơi xuyên qua đáy thuyền xuống nước. Sau gần 20 giây rơi từ trên 200 thước xuống, mặc dù có khinh công giảm bớt nhưng rơi vẫn là rơi, không phải thứ gì có thể cản lại. Kết quả là thuyền chìm, vì bị hư hỏng không thể thu vào túi đồ nên 3 người trên thuyền chỉ có thể nhìn nước sông nhanh chóng tràn vào.
Tệ hơn là 4 người một thuyền thì Pháo Thiên Minh biết bơi, và cũng chỉ có thể cứu được một người. Pháo Thiên Minh tay trái nắm cổ áo Mã... nhưng Diệp Tử lại bám chặt vào người Mã. Pháo Thiên Minh chỉ có thể cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước gào thét: "Da đen! Cô nương da đen! Ừng ực!" Đã uống một ngụm nước.
Từ lúc người lửa rơi xuống cô gái da đen từ lúc người lửa rơi xuống đã sững sờ, nghe thấy tiếng gọi lập tức chèo thuyền tới cười đùa: "Giờ mới nổi lên à, kỹ năng bơi lội của ngươi thật tốt đấy."
Pháo Thiên Minh vịn một cái, Mã vận sức bám lấy mép thuyền. Cô nàng da đen hoảng hốt nói: "Không thể lên được, sẽ chìm mất!"
"Biết rồi!" Pháo Thiên Minh nhảy một cái lên thuyền, rút kiếm giết một đôi tình nhân rồi nói: "Như vậy là được rồi!"
"Ngươi quá vô đạo đức... vì cứu người mà giết người." Mã thở hổn hển trên thuyền: "Thằng nhãi, ngươi làm trò quái gì vậy? Diệp Tử nhà ta có thù với ngươi à? Mỗi lần ngươi xuất hiện là Diệp Tử nhà ta gặp xui xẻo." Mã và Diệp Tử nhanh chóng thay đổi trang bị, bàn luận về vấn đề này.
Pháo Thiên Minh không để ý, đưa quyển sách cho Mã: "Băng Tâm quyết, lục soát được trên người Nhiếp Phong, ngươi xem có thể học không?"
۩ ۩ ۞ ۩ ۩