Dịch: Athox
Biên tập: Athox
۩ ۩ ۞ ۩ ۩
Bốn người đến Tô Châu rồi thuê một chiếc thuyền nhỏ, Pháo Thiên Minh chỉ đường cho người chèo thuyền dựa trên trí nhớ, chiếc thuyền chèo vào vùng sông nước Yến Tử Ổ...
Tục ngữ có câu: Có tật giật mình, huống hồ là đào mộ tổ tiên nhà người ta. Nhưng đám người này dường như chẳng hề có suy nghĩ ấy. Mấy vị này đều là thanh niên tốt, quan điểm thay đổi phong tục cổ xưa đã ăn sâu. Đặc biệt là đọc qua tiểu thuyết Ma Thổi Đèn, người người cho rằng những kẻ đào mộ chủ yếu là hóa thân của chính nghĩa. Duy chỉ có Vụ Trung Hoa lo lắng nhưng là vì sợ ma chứ không phải vì lý do đạo đức.
Trước đó mọi thứ đều rất thuận lợi, khi tới nhà A Châu thì không thấy A Châu ở đó... Đây là điều đã dự tính trước, nếu cô ấy còn ở nhà thì sẽ nói là nhớ cô ấy qua uống chén trà. Dù sao thì đào mộ chủ nhân nhà người ta cũng không thể nói thẳng. Tất nhiên ý tưởng ngớ ngẩn chạy cả chặng đường xa chạy tới uống trà là do Pháo Thiên Minh nghĩ ra. Gia đinh lại còn nhận ra Pháo Thiên Minh, trực tiếp chèo thuyền chở năm người bằng thuyền đi. Ngược lại bớt được khâu dọa nạt.... đó là ý tưởng của Xa.
Đây là một ngôi mộ lớn, bia mộ khắc "Mộ tiên phụ Mộ Dung Bác".
Sau khi đuổi gia đinh quay về, Phích Lịch nhìn xung quanh nói: "Mộ phần này ước tính rộng nửa cây số vuông, bây giờ phải làm sao đây?"
"Làm sao à? Đào chứ sao! Hay là ngươi có máy xúc ấy? Đào từ trên xuống dưới." Pháo Thiên Minh nói thẳng.
Mọi người đồng ý quan điểm này, Pháo Thiên Minh giơ tay ra: "Đưa xẻng sắt tới đây."
Tinh Ảnh giật mình hỏi: "Ngươi không có à?"
"Mẹ nó! Ta mang cái đó làm gì? Ngươi không chuẩn bị sẵn sàng đào mồ bất cứ lúc nào à?" Pháo Thiên Minh càng ngạc nhiên hơn.
"...Không có!" Tinh Ảnh im lặng. Mặc dù không chuyên nghiệp nhưng cách làm này cũng có phần khoa trương.
Mọi người nhìn Pháo Thiên Minh bằng ánh mắt trông đợi, Pháo Thiên Minh hoảng hốt hỏi: "Sao thế?"
"Ở đây nhiều người vậy như vậy, cái loại có mang hàng trong người còn có thể là ai?" Xa lạnh lùng hỏi, cô nàng cũng rất bực bội, không thể lãng phí nửa ngày quay về mua dụng cụ được! Lãng phí thời gian còn đỡ, tệ nhất là suốt chặng đường Vụ Trung Hoa sợ hãi nên phải nói liên tục để tăng cường dũng khí, khiến mọi người thậm chí còn nhảy xuống sông tìm Khuất Nguyên trò chuyện. Vất vả lắm mới tới mộ, trái tim nhỏ của cô nàng sắp sửa vỡ vụn tới nơi rồi. Giờ quay lại một lượt? Chẳng ai muốn.
Pháo Thiên Minh im lặng quan sát đám người tay không tấc sắt, rút Chân Võ Kiếm ra khóc lóc: "Chỉ có mỗi cái này, nhưng không thể giao thanh kiếm này cho người khác, nếu không sẽ bị phạt tội phản bội sư môn. Chúng ta quay lại mua được không?"
Bốn người đồng tình nhìn Pháo Thiên Minh cởi trần đào mộ, ngồi mãi cũng chán, hai cô gái gom được mấy bao đồ ăn vặt, Tinh Ảnh rót rượu. Bốn người tụ tập uống rượu khiến Pháo Thiên Minh cực kì tức giận. Tệ hơn là bọn họ vừa ăn uống vừa chỉ chỉ trỏ trỏ...
"Chử Trà à, dùng thêm sức đi chứ. Chân Võ Thất Tiệt kiếm, ngươi còn làm hỏng nổi à?"
"Phải đấy, còn là đàn ông nữa không! Mới đào nửa tiếng đã ôm lưng rồi."
"Ôm lưng vì đau lưng, đau lưng vì thận kém..."
Pháo Thiên Minh tối sầm mặt đi tới. Bốn người lập tức hối lỗi: "Chử Trà à, chẳng phải không có cách nào hay sao? Cho dù có một chiếc nhẫn uốn cong thôi, chúng ta cũng không nói hai lời không nói cùng lên đào."
"Đúng vậy!" Ba người kia phụ họa Tinh Ảnh.
Pháo Thiên Minh vẫn không nói câu nào, lấy ra bốn thanh phi đao ném xuống đất rồi ra vẻ ngầu lòi quay lại hiện trường đào bới. Ánh mắt bốn người mắt đã xanh lét, đều trừng mắt nhìn Tinh Ảnh. Tinh Ảnh khóc lóc cầm một con thanh phi đao hỏi: "Chử Trà lão đại à, dùng cái này đào mộ à? Đây là thiên hạ đệ nhất đao đấy. Ngươi đành lòng làm hỏng uy danh của nó sao?"
Pháo Thiên Minh gật đầu quả liệt để thể hiện mình đành lòng. Vụ Trung Hoa cầm phi đao lên trước tiên, dậm mạnh lên bàn chân Tinh Ảnh, tiếp đó là Xa...
...Sau 3 tiếng, năm vũ khí một dài bốn ngắn cuối cùng cũng đào được một lỗ lớn trên nóc mộ. Năm người vây quanh cái lỗ nghiên cứu: "Bên trong rộng rãi thật đấy."
"Âm u quá đi."
"Có vẻ như có ma, chúng ta không đi nữa được không?" Vụ Trung Hoa muốn thối lui giữa chừng.
Tinh Ảnh an ủi: "Ta cam đoan thế giới này không có ma."
"Vậy ngươi có thể cam đoan trong trò chơi cũng không có ma không?"
"Ừm... ta không dám chắc, theo hiểu biết của ta về nhân phẩm nhà thiết kế, xác suất có ma là khá cao." Chân Tinh Ảnh cũng bắt đầu run run.
Xa liếc nhìn hai người một cái rồi nhảy xuống trước. Bốn người đang xấu hổ thì nghe giọng Xa run rẩy: "Pháo Thiên Minh! Sao ngươi không xuống?"
Pháo Thiên Minh cũng nhảy xuống, trước mặt là một căn hầm rộng lớn, bốn góc có bốn ngọn đèn mờ ảo, chính giữa là một cỗ quan tài gỗ đỏ cô độc. Pháo Thiên Minh ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi lại sợ?"
Thấy Pháo Thiên Minh xuống, Xa lấy lại can đảm nói: "Ta sợ quan tài."
۩ ۩ ۞ ۩ ۩