Trong lòng Lý Khải như có kiến bò, ngứa ngáy khó chịu.
Dù đối với sự tình bên ngoài không hay biết, nhưng trong lòng lại có cảm giác ‘không kịp nữa rồi’, ‘chẳng lẽ ta sẽ dừng bước tại đây’, ‘chẳng lẽ không lấy được tia chân tri thứ hai’…
Những ý niệm này khiến hắn bực bội, muốn đập phá đồ vật.
Tựa như vĩnh viễn bị kẹt ở mức 99% tiến độ, khiến người ta chỉ muốn đấm nát màn hình trước mặt.
Chỉ là, đột nhiên, Lý Khải như ý thức được điều gì đó.