Không có lý do gì để nổi giận.
Chẳng lẽ không cho người ta đi gặp La Phù nương nương? Không có lý nào như thế.
Thẩm Thủy Bích vốn đi cùng hắn suốt chặng đường, giờ đến nơi rồi, chẳng lẽ đi gặp người nhà cũng không được sao?
Vì vậy Lý Khải lắc đầu, cười nói: “Ừm, vậy chúng ta từ biệt tại đây, nhưng để lại ấn ký nhé, như vậy sau này cũng tiện liên lạc.”
“Cũng được.” Thẩm Thủy Bích nghe vậy, trong tay liền xuất hiện một khối ngọc thạch, một tia chân khí từ nhân thân tiểu thiên địa của nàng bám vào đó, khắc lên một vầng trăng lưỡi liềm.