"Haiz." Lý Khải không nhịn được nữa, trực tiếp đặt con thỏ đang cuộn trong túi ngủ lên bàn.
Thỏ lập tức cụp hai tai xuống, che mắt lại, dường như chỉ cần làm vậy là không phải đối mặt với hiện thực.
"Thủy Bích." Lý Khải nhìn thẳng con thỏ, lên tiếng.
"Ừm..." Thỏ khẽ đáp, giọng nhỏ như muỗi kêu, tựa như không dám nói chuyện.
Nàng thực sự không dám nói chuyện.