Nhìn Trần Đường, Diệp Vũ Thời ngay trước mắt, lại chẳng thể chạm vào, Phong Ngao bỗng thấy vô vị, ngáp dài một tiếng, nói: "Còn phải đợi đến trước khi mặt trời lặn ngày mai, ta không ở đây phí thời gian, ngày mai lại đến."
"Cốc Thôn, ngươi ở lại đây trông coi cẩn thận, nhỡ Vân Nương sơ sẩy, để bọn hắn đào thoát thì rất bất lợi."
Trước khi rời đi, Phong Ngao nửa đùa nửa thật nói một câu, lưu lại một gã nam tử áo xám.
"Tuân lệnh."
Cốc Thôn khẽ cúi đầu, sau đó mặt vô biểu cảm đi đến một bên, lấy một chiếc ghế ngồi xuống, canh giữ ở đại sảnh.