Ngày thường, Trần Đường dùng bữa cùng Diệp Vũ Thời, nàng ít khi lên tiếng.
Hai người dùng xong bữa, liền ai về phòng nấy, người thì chữa thương, kẻ thì tu luyện.
Hôm nay đã cuối năm, thương thế của Diệp Vũ Thời đã gần khỏi, không còn chữa thương nữa.
Trần Đường cũng không tu luyện.
Hai người đối ẩm vài chén, gò má Diệp Vũ Thời ửng hồng, càng thêm vài phần kiều diễm, lời nói cũng nhiều hơn ngày thường.