Thời gian trôi qua.
Ngô Uyên và những người khác tiếp tục men theo con đường núi đi về phía trước. Càng đi, bọn họ càng cảm nhận rõ ràng luồng uy áp kinh khủng kia.
Cuối cùng, sau khi đã đi qua một quãng đường dài, bọn họ rốt cuộc cũng nhìn thấy bức ngọc bích cuối cùng.
Nơi đây là một quảng trường rộng lớn, ước chừng vạn dặm, nằm ở lưng chừng núi. Phía trước quảng trường là một vách đá dựng đứng, cao ngất trời. Trên vách đá là hình ảnh một đạo nhân ảnh cầm trong tay một thanh chiến đao khổng lồ, vung đao chém xuống.
Một đao xé toạc hỗn độn, khai thiên lập địa.