"Để cho Kỷ thúc nhìn ra rồi." Ngô Uyên cười, "Tuy nhiên, ta dù sao cũng là tộc nhân Ngô thị, không thể làm quá phận. Nếu Ngô Mậu tộc trưởng là người hiểu chuyện, sẽ tạm thời án binh bất động, thời gian còn dài."
Ngô Uyên dựa lưng vào thành xe ngựa chật hẹp, nhắm mắt dưỡng thần. Khóe miệng Cổ Kỷ hiện lên một nụ cười khó phát hiện, không hỏi thêm nữa.
…
Ngô thị, trong nghị sự đại sảnh. Đông đảo tộc nhân đều không có tư cách tiến vào, chỉ có tộc trưởng Ngô Mậu, đại trưởng lão cùng với tám vị trưởng lão khác hội tụ ở đây, trong đó có mấy vị là nghe tin tức mới vội vàng chạy tới.
Bên trong đại sảnh, tất cả mọi người đều nhìn tộc trưởng Ngô Mậu.