Vũ Hùng mặc trọng giáp, nở nụ cười hiền hậu. Dáng người ông cao lớn, lưng hổ vai gấu, quả không hổ danh "Hùng".
"Lần này làm phiền Vũ thúc rồi." Ngô Uyên cười nói.
"Chuyện nhỏ!"
Vũ Hùng cảm khái: "Ta trông ngươi lớn lên từ tấm bé, chứng kiến ngươi ngày đêm khổ luyện, luận võ luôn thắng tên nhóc Vũ Thắng kia. Lúc ấy, ta đã biết sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nổi danh thiên hạ."
Nói rồi, Vũ Hùng hàm tiếu: "Mười bốn tuổi đã có thực lực Võ Sư, ngay cả ta và cha ngươi lúc đó cũng phải tròn mắt kinh ngạc, ngươi giỏi hơn chúng ta nhiều lắm."