Ngô Uyên nghĩ đến mẫu thân, trong hoàn cảnh khốn khổ vẫn chưa bao giờ từ bỏ, đó là sự kiên cường, bền bỉ của sinh mệnh.
Ngô Uyên nghĩ đến ma kiếp Trùng Ma lần này, so với huyết mạch cao quý của Trùng Ma, mỗi một tu sĩ ở Trung Thổ đại lục đều vô cùng nhỏ bé, nhưng vì Trung Thổ, vì hàng tỷ sinh linh, bọn họ không chút do dự, từ khắp nơi chạy đến Hoang Châu, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, đó chính là sức mạnh nóng bỏng của sinh mệnh.
"Sức mạnh vĩ đại của sinh mệnh..."
"Không phải nằm ở sự hùng vĩ của trời đất mà là ở trong mỗi cá thể bình thường."
Khóe mắt Ngô Uyên, mơ hồ xuất hiện một giọt nước mắt.