"Sức mạnh!" Lạc Hà lắc đầu, trầm giọng nói, "Khi còn ở Ly Thành võ viện, ta chưa từng cảm thấy. Khi đó, ta có tiền, có gia tộc bảo vệ, không ai dám dễ dàng đắc tội. Nhưng đến Nam Mộng võ viện, người có gia thế hiển hách nhiều vô số kể."
"Gia thế của ta, chẳng là gì cả."
"Thứ mà mọi người coi trọng, chính là thực lực, là võ lực!"
"Như Vũ Thắng, chính là dựa vào bản lĩnh của mình, có chỗ đứng trong số các tân sinh. Không ai dám bắt nạt hắn."
"Còn ta…" Lạc Hà cười khổ, "Ai cũng có thể cười nhạo ta, bởi vì thực lực của ta ở võ viện thuộc hàng thấp kém nhất."