"Nhanh tỉnh lại!"
"Ngươi sai rồi, sai thì phải nhận. Thánh nhân đã dạy: Không ai là Thánh Hiền mà không từng phạm lỗi. Chỉ cần biết sửa lỗi lầm, thì đó mới là điều quý giá. Đừng vì không muốn thừa nhận mà mắc thêm lỗi. Ngươi..."
Nói chưa hết câu, Tần Mặc Nhiễm bỗng im bặt. Ngay sau đó, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên dữ tợn, gằn giọng: "Ngươi, cái tâm ma chết tiệt, lại dám mưu toan chiếm đoạt thân xác ta! Trấn!"
Giọng nói khẩn trương vang lên lần nữa: "Chúng ta ai mới là tâm ma? Ngươi không nhận ra sao? Ngươi không phải là Tần Mặc Nhiễm, ngươi chỉ là phần tâm ma của ta! Mau tỉnh lại, ngươi định hủy diệt chúng ta sao?"
"Ngươi mới là tâm ma! Nếu không vì Thạch Tư Linh tiện nhân kia can thiệp, ta đã sớm diệt sạch ngươi rồi!" Tần Mặc Nhiễm gào lên.