“Dạ không, sông nhiều sấm lớn, mọi người đều không dám đi. Nương, người lấy miếng cá khô treo dưới mái hiên kia lại đây, thời tiết này để lâu sẽ hỏng mất.” Hồng Thư suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng tốt cho nương bồi bổ thân thể.”
“Ta tuổi này rồi, còn bồi bổ cái gì? Cho Bảo Nhi ăn đi!” Lão phụ nhân run rẩy mang cá lại, miệng vẫn lẩm bẩm: “Ta đã nói ta vào núi, ngươi còn tìm ta làm gì?”
“Nương.”
“Ngươi trông coi Bảo Nhi, nuôi Bảo Nhi lớn khôn, ta chết rồi xuống suối vàng cũng dập đầu với ngươi.” Lão phụ nhân vẫn lải nhải: “Ngươi nói xem, ngươi tìm ta làm gì.”
“Nương, bây giờ Lôi Thần lão gia nói, người lớn tuổi được chia nhiều đồ ăn hơn một chút, người ở nhà, ta và Bảo Nhi cũng có thể hưởng phúc của người.”