Thanh Loan vỗ cánh, xé gió lướt qua tầng không, chở Trịnh Pháp và Chương sư tỷ hướng về Cửu Sơn Tông.
Cái đầu tròn vo của nó liên tục quay lại nhìn về phía lưng, trong ánh mắt lộ ra vẻ ủy khuất, lại pha lẫn chút hiếu kỳ.
Trịnh Pháp ngồi trên lưng nó, tay chống cằm, giữa đôi mày nhíu chặt, dường như đang vướng mắc chuyện gì khó giải.
“Trịnh sư đệ, đệ đang nghĩ gì vậy? Sao trông không vui thế?” Nguyên sư tỷ cất giọng nịnh nọt, giống như muốn bù đắp cho thú tính mình bộc lộ lúc trước: “Chẳng phải Tiêu Ngọc Anh nói đạo thể của đệ rất lợi hại sao? Đệ phải vui mới đúng chứ?”
Giọng nói của Nguyên sư tỷ vang lên từ miệng Thanh Loan.