Lần này, hắn đã nhìn rõ các tầng không gian vỡ vụn, quả nhiên chúng chồng chất lên nhau, tất cả không gian đều tựa như ảo ảnh phản chiếu, hiện lên trong mắt hắn.
Thấy mình dần dần rơi xuống, Thẩm Luyện có chút bất ngờ, lần rơi này thời gian cũng quá dài rồi, vậy mà đã trôi qua hai mươi hơi thở, hắn vẫn còn trong vòng xoáy không gian vỡ vụn.
Thẩm Luyện bám trên người Công Đức Phân Thân cũng không hề nhàn rỗi, hai tay vồ lấy ba sợi quy tắc chi ti đang tản ra xung quanh.
Vù vù!
Ba mươi hơi thở trôi qua, bên tai vang lên tiếng gió rít, Thẩm Luyện nheo mắt nhìn quanh.