Nếu đặt ở bên ngoài, tuy rằng linh khí thiên địa mỏng manh, nhưng linh mạch vẫn có thể hấp thu một ít linh khí trôi nổi.
Nhưng ở đây, Bàn Đô coi linh mạch như một nguồn năng lượng, không ngừng rút linh mạch để nuôi dưỡng linh dược, mỗi khi có linh mạch tiêu hao gần hết, lão sẽ đổi cái mới.
Hiện tại những linh mạch này rơi vào tay Thẩm Luyện, theo thói quen trước đây của hắn mà nói, những linh mạch này nhất định phải thả đi.
Nhưng một khi thả đi, những linh dược còn sống này sẽ xong đời.
Song Thẩm Luyện nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nên thả đi vẫn là nên thả đi, không thể vì nhỏ mà mất lớn.