Doãn Nhất Hãn ném miếng ngọc bội hình kiếm trong tay ra, nữ tu duỗi bàn tay ngọc với móng tay dài sơn màu hồng nhạt, bắt lấy ngọc phù ngay trước mặt.
“Doãn đạo hữu, nếu lần này có thể đoạt được linh vật tị kiếp, thiếp thân nợ ngươi một đại nhân tình.”
Mỹ phụ không điểm trang phấn son, giơ tay nhấc chân đều toát ra phong tình của phụ nữ trưởng thành, nàng mặc một bộ cung trang màu đen với hoa văn khoét rỗng, tôn lên dáng vẻ hùng vĩ như núi sông.
“Ngươi ta đều là tu sĩ Tiên Cung, tất nhiên nên nương tựa giúp đỡ lẫn nhau.”
Doãn Nhất Hãn toàn thân kiếm khí loảng xoảng, trong con ngươi không hề có chút gợn sóng nào vì mỹ phụ trước mặt, hắn không phải loại tu sĩ hảo ngọt kiểu này, so với mỹ phụ tiên tử, thanh kiếm trong tay vẫn thú vị hơn.