"Nếu ngươi có thể luyện thành Công Đức Kim Thân, đâu cần sợ bọn chúng? Bọn chúng sợ chết lắm, sợ bị lôi đình đánh trúng. Nếu ta mà thành cái bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ đó, thì sớm đã tự kết liễu rồi. Vậy mà còn dám chê ta là đồ thảm hại?"
Phiên Sơn ngồi vắt vẻo trên đỉnh đại đỉnh, vừa húp canh thịt yêu thú vừa lẩm bẩm.
"Chỉ vì ta thực lực không đủ, bằng không sớm đã làm thịt bọn chúng rồi."
"Bọn chúng mới là lũ thảm hại, cả nhà chúng đều là đồ thảm hại!"
Nghĩ đến việc mình bị lũ quái vật kia chế giễu nhiều lần, Phiên Sơn tức giận đỏ mặt, nhưng đánh lại không nổi, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.