"Ồ, ngươi vẫn còn sống?" Đoán Thương Khung lộ vẻ hơi kinh ngạc.
Khóe miệng Thần Diễm Tiên Đế giật giật: "Các ngươi cho rằng tại sao nghiệt súc Phần Thiên Thần Viêm kia không thể hoàn toàn dung hợp với thân thể bản đế? Bản đế chỉ là ẩn mình, còn chưa chết."
"Thật đúng là giấu đủ sâu." Đoán Thương Khung tấm tắc xưng kỳ.
Nhưng cũng đúng, dù sao Phần Thiên Thần Viêm chiếm cứ Đế Khu của Thần Diễm Tiên Đế nhiều năm như vậy, cũng không phát hiện ra tiên hồn của Thần Diễm Tiên Đế còn chưa triệt để tiêu tán, từ nơi này cũng đủ để nhìn ra, Thần Diễm Tiên Đế tuyệt đối có thủ đoạn bảo mệnh cao minh nào đó.
"Nếu không biết ẩn mình, bản đế cũng không sống được đến ngày một lần nữa kiểm soát đế khu của mình." Thần Diễm Tiên Đế bất đắc dĩ nói, sau đó lộ vẻ mặt không vui nói: "Lại nói, chúng ta tốt xấu gì cũng có duyên gặp mấy lần, ngươi cướp Phần Thiên Thần Viêm còn chưa tính, còn muốn luyện chế đế khu của bản đế thành khôi lỗi, đây là đạo lý gì?"