"Huynh đài, hai ta mau chóng chạy trốn đi, nếu để U Vụ Long Quân đuổi tới, chúng ta e là không đi được nữa! Đúng rồi, vị cô nương kia hẳn là bằng hữu của huynh đài, chạy trốn thì đừng quên nàng ấy."
"Áp trại phu quân, chuyện gì vậy?" Ngay lúc này, Lạc Bạch Ngọc vừa tỉnh lại đã đến bên Lý Chu Quân.
Trương Thiên Tụng nhìn Lý Chu Quân, rồi lại nhìn Lạc Bạch Ngọc, hắn chắp tay với Lý Chu Quân nói: "Vị huynh dài này, vừa rồi đã lãng phí không ít thời gian ở đây, ta phải nhanh chóng chạy trốn, nếu không U Vụ Long Quân đuổi tới, ta chắc chắn phải chết!"
Nói xong, Trương Thiên Tụng xoay người bước vào hư không, biến mất không thấy.
"Áp trại phu quân, tình huống là thế nào? Người vừa đi là ai vậy?" Lạc Bạch Ngọc khó hiểu hỏi Lý Chu Quân: "Chỗ này không phải là một toà cổ thành sao? Sao ta lại đột nhiên ngất xỉu, tỉnh lại thì nơi này biến thành nơi âm u đáng sợ, khắp nơi toàn xương trắng thế này?"