Một giây sau hắn đã bị cơn lốc này cuốn lui mấy chục bước, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.
"Tặc nhân!" Thanh niên kia ổn định thân hình, mặc dù lòng còn sợ hãi, nhưng vẫn nổi giận gầm lên một tiếng đối với Lý Chu Quân.
Tuy biết người trước mắt có tu vi cao hơn mình, nhưng hắn dám đi vào Lạc Nhật Sơn Mạch vào ban đêm, đương nhiên phải có lực lượng.
"Anh bạn, sao không phân tốt xấu đã động thủ. Ngươi nhìn tướng mạo của ta, cần gì phải làm chuyện hái hoa kia chứ?" Lý Chu Quân dùng một tay ôm Mộ Dung Tuyết, một tay chắp sau lưng im lặng nói.
"Hừ, thế gian này cũng không thiếu kẻ mặt người dạ thú, ai biết ngươi là người nào? Ngươi đã từng thấy, tặc nhân nào sẽ viết chữ tặc lên mặt chưa?" Thanh niên kia hừ lạnh nói.