Bách Vô Nhai lại cười lạnh: "Ta rõ ràng nghe thấy ngươi mắng ta thần kinh, chẳng lẽ tai ta điếc rồi sao? Ta trước kia rất thích khiêu chiến người có tu vi cao hơn mình, sau đó bị đánh cho thừa sống thiếu chết, cho nên thường bị người ta nói thần kinh, Bách Vô Nhai ta ghét nhất nghe thấy loại lời này."
"Ta mắng bản thân ta thần kinh, mắc bệnh nghiện rượu, vị công tử này tuấn tú vô song, chỉ sợ là được không ít nữ tử nhớ thương, sao lại nói là thần kinh?" Lưu Lão Tiên theo nguyên tắc nhiều chuyện không bằng bớt chuyện, vội vàng nói.
"Tuấn tú vô song? Được không ít nữ tử nhớ thương?" Sắc mặt của Bách Vô Nhai lập tức trở nên khó coi: "Ngươi thật đúng là chuyện gì chẳng nói lại khơi đúng chuyện chẳng nên nói, ta trước kia bị những nữ nhân đó coi như lô đỉnh để tu luyện, ngươi thật là tinh mắt!"
Lưu Lão Tiên lúc này hoàn toàn ngây người.
Mắng cũng không được, khen cũng không xong?