CHƯƠNG 882
Hắc Thổ ngửa đầu rống to, hai mắt đỏ thẫm, cơ hồ sắp ma hóa, trong ý thức chỉ có một ý nghĩ, đó là giết.
- Trốn? Trốn đi đâu được?Man Phi vẻ mặt cay đắng, ngữ khí kiên định nói:- Huống chi đã mất nhà, nếu tộc trưởng chết thì ai có thể mang đến an ninh và hưng thịnh cho nơi này?- Chúng ta không sợ chiến, chỉ có Nhân tộc chết trận!Long Uyên hét lớn, ánh mắt kiên định, toàn thân nhuộm máu, tựa như một người máu, nhưng chiến ý kinh thiên.
- Hí!Trong Hoang Cổ thành đột nhiên vang từng tiếng hí, tất cả mọi người quay đầu nhìn một cái, không ngờ thấy hai luồng sáng một trắng một đỏ bắn lên cao.
Một tiếng quát trong trẻo bừng tỉnh tất cả mọi người:- Còn ngẩn ra làm gì, mau giết đám tàn quân ba tộc, đi hỗ trợ chủ nhân!Đó là Hàn Băng phượng hoàng, ngọn lửa hàn băng đốt tám phương, nháy mắt đóng băng nhiều chiến sĩ Kim tộc, Thạch tộc thành tượng băng.